Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 386: Chương 386

Chương 386: Chương 386Chương 386: Chương 386
Chương 386: Chương 386
Chuyện của nấm linh chi càng ít người biết thì càng tốt, nhất là những người đã biến thành người nấm linh chỉ sống như bà ta."
Lý Lạc Phàm có chút ngại ngùng: "Vậy nhà anh có tiện không?”
"Tôi không có gì không tiện cả." Liễu Như Thị cười: "Tôi ở nhà một mình, không bố không mẹ không có bạn bè cũng không có người yêu, chỉ xem cô có tiện hay không thôi.'
Lý Lạc Phàm nhếch miệng cười: "Đúng lúc tôi cũng giống như vậy.'
x*
Chỗ ở của Liễu Như Thị ngược lại cũng cách chỗ này không xa, đúng lúc lúc này thời gian vẫn còn sớm, lái xe chưa tới hai mươi phút đã tới rồi. Căn nhà của Liễu Như Thị có ba phòng ngủ một phòng khách, hai căn phòng ở hướng năm có một căn phòng là phòng ngủ chính, căn phòng còn lại là phòng sách, còn có một căn phòng ở hướng bắc đã được cố ý chỉnh sửa thành phòng tối. Anh nhốt bà lão vào trong phòng tối. sau đó đẩy cửa phòng ngủ ở đối diện ra, có chút áy náy nói: "Xin lỗi nha, nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, cô phải thiệt thòi nghỉ ngơi trong phòng của tôi rồi."
Lý Lạc Phàm nghiêng đầu nhìn vào bên trong, ga trải giường ngăn nắp chỉnh tê không một hạt bụi, mặt trời lúc hừng đông xuyên qua cửa sổ kính chiếu ánh nắng từ ngoài vào bên trong, khiến cả căn phòng giống như căn phòng ngủ kiểu mẫu có thêm mấy phần nhân khí.
Thấy Lý Lạc Phàm đứng ở cửa không tiến vào, Liễu Như Thị ho nhẹ một tiếng, đi vòng qua cô mở cửa tủ quần áo ra, lấy ra một chiếc áo khoác ngủ tơ tằm và khăn tắm mới tinh từ bên trong ra: "Ban ngày huấn luyện quân đội, buổi tối lại giày vò cả một đêm, cô mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Phòng tắm trong phòng ngủ chính có máy giặt và máy sấy khô đó, đợi cô ngủ dậy thì đoán chừng quân áo cũng khô rồi."
Lý Lạc Phàm vẫn không động đậy, Liễu Như Thị nhướng mày, có chút khó hiểu hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Tôi đói!" Lý Lạc Phàm gương mặt tủi thân bẻ đầu ngón tay tính sổ với Liễu Như Thị: "Từ bữa cơm tối hôm qua đến bây giờ đã trôi qua mười hai tiếng đồng hồ rồi, tôi không chỉ không ngủ mà còn chưa được ăn gì. Lúc trước tôi thức đêm quen rồi, thật ra vấn đề ngủ hay không ngủ không lớn, chủ yếu là không ăn cơm thì thật sự không được.
Lý Lạc Phàm dừng lại một chút rồi ngay sau đó không thể tin nổi nhìn anh: "Chẳng lẽ anh không ăn cơm sao?"
Liễu Như Thị lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Xin lỗi, tôi quên mất, vậy tôi đi tới phòng bếp xem xem có gì ăn không?”
"Cái gì cũng được!" Lý Lạc Phàm uể oải khoát tay: "Tôi không kén ăn, chỉ cần có thể ăn là được rồi."
" Được!" Giọng nói của Liễu Như Thị từ trong phòng bếp truyền ra ngoài: "Vậy cô đợi một chút, hai mươi phút nữa là có cơm rồi."
Hai mươi phút sau, Lý Lạc Phàm đội mái tóc còn hơi ướt mặc áo choàng tắm đi từ trong phòng tắm ra ngoài, bởi vì áo choàng tắm có chút rộng, cho nên cô đã quấn dây khóa hồn quanh eo, bọc mình thật chặt chẽ, trừ một đoạn bắp chân nhỏ lộ ra ngoài thì những chỗ khác đều không bị lộ ra.
Nhưng cho dù là như vậy thì lúc Liễu Như Thị vừa nhìn thấy Lý Lạc Phàm vẫn ngây ra như cũ, sau đó tai có chút đỏ lên, có chút không tự nhiên chào hỏi với Lý Lạc Phàm: “Mau tới ăn cơm đi, không biết cô thích ăn gì cho nên đã làm thêm mấy phần." Lý Lạc Phàm nhìn đồ ăn trên bàn, chỉ một lúc như thế mà Liễu Như Thị không chỉ nấu chín cơm mà còn làm được bốn món ăn.
Mặc dù buổi sáng ăn cơm trắng rất kỳ lạ nhưng đối với Lý Lạc Phàm đã đói điên lên mà nói, thật sự rất phù hợp với sở thích của cô, nhìn những món ăn đầy đủ hương vị, màu sắc, Lý Lạc Phàm có chút kinh diễm: "Anh thế mà còn biết nấu cơm."
Liễu Như Thị nhớ lại những năm tháng mà mình đã vượt qua kia, cười nhạt: "Chỉ cân một mình tự sinh tự diệt đủ lâu, vậy thì cái gì cũng sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận