Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 347: Chương 347

Chương 347: Chương 347Chương 347: Chương 347
Chương 347: Chương 347
Tâm mắt chuyển từ cây hòe đến căn nhà, căn nhà này có năm gian phòng, vậy mà lại đều là cửa sổ thủy tỉnh.
Mặc dù không có trí nhớ, nhưng Lý Lạc Phàm vẫn cảm thấy hết sức nghi hoặc, giống như căn nhà này hình như có chút không phù hợp với tất cả những thứ bên ngoài. Cô nhớ căn nhà nhỏ mà cô nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy là một cửa sổ dán giấy.
"Lạc Phàm." Bỗng nhiên cửa sổ thủy tinh bị đẩy ra, một người đàn ông mặt mày đẹp như họa đang đứng ở bên cửa sổ khoanh tay lại cười, mặt mày mang theo ấm áp cùng cưng chiều: "Con tỉnh rồi? Cảm giác không thoải mái chỗ nào, nói cho sư phụ nghe.
Lý Lạc Phàm nghi hoặc nhìn y, bất tri bất giác đi tới trước cửa sổ ngửa đầu nhìn mặt y. Người đàn ông vươn tay xoa xoa tóc của cô, cúi đầu cùng cô bốn mắt nhìn nhau: "Làm sao vậy? Hôn mê mấy tháng đến cả sư phụ cũng không nhận ra sao?”
"Sư phụ?" Lý Lạc Phàm nghiêng đầu nhìn y, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Người đàn ông nhìn thấy biểu cảm ngây ngốc của Lý Lạc Phàm thì không khỏi mỉm cười, phất tay áo ngồi ở trước bàn đàn trước cửa sổ: "Đi vào đốt hương cho sư phụ, vi sư muốn đàn tấu một khúc."
Lý Lạc Phàm vừa nghe thấy những lời này lập tức mở cửa vào phòng, quen thuộc mà mở ra một cái ngăn kéo ở trong ngăn tủ, lấy lư hương từ bên trong ra đặt ở góc bàn, lại lấy ba cây hương thật dài châm lửa rồi cắm ở trong lư hương.
Cùng với sương khói chậm rãi bay lên, tiếng đàn cổ xưa cũng theo đó mà vang lên, Lý Lạc Phàm ngồi ở một bên trên giường, hai tay chống cằm nghiêng đầu nhìn người đàn ông áo trắng đánh đàn, trong lòng không khống chế được mà toát ra từng đợt suy nghĩ.
"Sư phụ lớn lên thật đẹp mắt."
"Sư phụ đánh đàn thật dễ nghe."
"Khúc nhạc này nghe rất quen thuộc."
"Lúc sư phụ mỉm cười cũng thật động lòng người, từ trước kia cho tới bây giờ đêu chưa từng thấy người cười...
'Không đúng... Hình như, trước kia mình chưa từng thấy rõ mặt sư phụ..."
"Từ khi nào mà sư phụ lại trẻ như vậy?”
Những điểm sáng trong mắt Lý Lạc Phàm từng chút một ngưng tụ và tụ lại trong đôi mắt của cô.
Một khúc đàn kết thúc, tiếng đàn lượn lờ.
Hai tay người đàn ông áo trắng rời khỏi dây đàn, lại xoay người nhìn Lý Lạc Phàm đang ngồi ở trên giường, trong giọng nói mang theo ý cười: 'Lại nghe đến mê luôn rồi? Vi sư phụ nhớ rõ con thích khúc nhạc này nhất."
"Đúng vậy, quả thật tôi thích thủ khúc này nhất, mỗi lần nghe tôi đều sẽ cảm thấy dư vị hồi lâu." Lý Lạc Phàm tặc lưỡi không nói gì, có chút không cam lòng mà nhìn cây đàn cổ trên bàn: "Thật đáng tiếc..."
Người đàn ông áo trắng nhìn cô, nụ cười rất ấm áp: "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc anh không phải là sư phụ của tôi." Lý Lạc Phàm đưa tay sờ đến bên hông, bên hông vốn trống rỗng lại chợt xuất hiện một sợi dây khóa hồn, cô ném sợi dây ra ngoài, trực tiếp quấn người đàn ông áo trắng lại thật chặt. Tay trái rút ra, một tấm bùa xuất hiện ở giữa ngón trỏ và ngón giữa. Theo động tác của cô, quần áo cổ trang trên người cô biến thành quần áo thể thao thoải mái, mái tóc dài đến bên hông cũng biến thành tóc đuôi ngựa buộc cao lên.
Toàn bộ ký ức của cô đã trở lại.
Sợi dây quấn chặt trên người người đàn ông, Lý Lạc Phàm khẽ a lên một tiếng: "Nếu anh không đóng giả sư phụ tôi không đàn khúc này thì tôi còn không nhớ ra, nói không chừng tôi đã trâm luân trong ảo cảnh của anh, đáng tiếc anh hiểu biết tôi quá ít."
Vẻ mặt người đàn ông áo trắng vô cùng không cam lòng, mặt mày ôn nhu biến mất không thấy, mắt thường có thể thấy được vẻ mặt đang tích lũy lên sự phẫn nộ cùng táo bạo: "Bởi vì chuyện này?”
Lý Lạc Phàm cười nhạo một tiếng: "Anh hẳn là chỉ nhìn mảnh ký ức vụn vặt của tôi thôi đúng không, cho nên mới làm ra nhiều thứ chẳng ra gì như vậy. Sư phụ tôi là một lão già hỏng bét, nếp nhăn trên mặt ông ấy còn nhiều hơn cả hoa văn trong lòng bàn tay anh, anh chỉnh thành khuôn mặt này thì tôi cũng không dám gọi.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận