Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 374: Chương 374

Chương 374: Chương 374Chương 374: Chương 374
Chương 374: Chương 374
Dương khí thuần khiết của kiếm đồng xu xuyên qua bả vai của Lạc Mai, cô ta phát ra một tiếng hú đau đớn, toàn bộ hồn thể của cô ta cuộn tròn lại.
Bành Tư Di bị âm thanh đó làm cho run tay, vội vàng rút kiếm ra, hơi bí bách nhìn Lý Lạc Phàm: 'Sư phụ, bây giờ phải làm sao ạ? Chúng ta có nên để cô ta hôn phi phách tán không?"
'Không... đừng... làm ơn... làm ơn làm ơn..." Lạc Mai nắm lấy góc áo của Bành Tư Di và cầu xin: "Tôi muốn sống, tôi không muốn chết, tôi không muốn hôn phi phách tán.
"Cô còn biết cô muốn sống sao?” Trân Nhã Du tức giận nói: "Tôi thì không muốn sống à? Đã chết rồi, muốn sống thì đi đầu thai đi, đòi giết tôi làm gì!"
Lạc Mai nghiêng đầu nhìn cô ấy, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở: "Tôi cũng không muốn, nhưng mẹ tôi đã mất đi ba mươi năm tuổi thọ để cho tôi sống, tôi không thể có lỗi bà ấy."
"Cô không thể có lỗi với mẹ thì có thể chạy đi làm hại người ta à?" Trân Nhã Du trợn mắt: "Tam quan(*) chân chính nhỉ."
(*) Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan
Lý Lạc Phàm từ trong túi móc ra chiếc vòng cổ hoa mai kia, nhẹ nhàng hất vòng, hồn thể của Lạc Mai run rẩy, bị hút trở lại vào chiếc vòng cổ: "Được rồi, tôi nhốt cô ta lại, đợi khi quay về cho cô ta xuống thẳng Địa phủ chịu phạt. Bây giờ người chúng ta phải đối mặt chính là người mẹ cố chấp lại biết phép thuật của cô ta, cũng như là..."
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Nhìn ký túc xá biến thành đống đổ nát, Lý Lạc Phàm yếu đuối nói tiếp: "Nội quy trường.
Lý Lạc Phàm vung tay xóa bỏ kết giới, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số với tốc độ chóng mặt, đối phương hình như không ngủ, gân như ngay khi cô bấm gọi, đầu dây đã được kết nối.
"Liễu Như Thị, giúp tôi, tôi làm nổ ký túc xá của trường rồi!"
Một lúc sau, Hiệu trưởng Đại học Đế Đô đang trong giấc ngủ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, trong điện thoại vang lên một giọng nam giới dễ nghe: "Xin chào, tôi là Liễu Như Thị ở trụ sở tổ tác chiến đặc biệt. Thật có lỗi, vừa rồi khi đang chấp hành nhiệm vụ tôi đã vô tình làm nổ tung một trong những ký túc xá của trường các ngài."
Hiệu trưởng: "222?"
Thân ở vị trí hiệu trưởng của Đại học Đế Đô, ông ấy cũng biết trụ sở tổ tác chiến đặc biệt, phản ứng đầu tiên khi nhận được cuộc điện thoại này chính là trường học của tôi có quỷ phá sao? Đối mặt với sự nghi vấn của hiệu trưởng Vương bật thốt lên, Liễu Như Thị kiên định trả lời: "Đúng vậy, có điều đã được giải quyết rồi, các học sinh không bị thương, chỉ là một căn phòng kí túc xá bị phá hỏng rồi."
Hiệu trưởng Vương lập tức thở phào một hơi, chỉ cần học sinh không có chuyện gì, những thứ khác đều dễ nói.
Trong ký túc xá, Bành Tư Di gương mặt buồn bã nhìn mặt đất bừa bãi, không yên tâm lắm hỏi Lý Lạc Phàm: 'Sư phụ, thật sự không sao chứ?"
Lý Lạc Phàm chớp mắt: "Mình cảm thấy có lẽ là không sao đâu."
Vừa dứt lời, cửa phòng ký túc đã bị đẩy ra, mấy cô giáo mặc đồ ngủ xông vào trong, vừa nhìn đã biết là bị điện thoại đánh thức từ trong giấc mộng. Các cô giáo nhìn thấy tình hình ở trong ký túc xá xong thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đây nào có phải là ký túc xá, đây thật sự chính là phế tích sau cuộc chiến.
Một cô giáo nhìn thấy mấy gương mặt nhỏ đều bị bẩn, nhanh chóng đi qua kiểm tra một lượt: "Các em không bị thương chứ? Có phải là đã bị dọa rồi không?”
Bành Tư Di chột dạ ho nhẹ một tiếng: "Cái đó... Đúng là có chút sợ...'
"Không sao không sao.' Cô giáo trìu mến xoa đầu cô ấy: "Trường học đã sắp xếp xe đưa các em trở về trường học rôi, các em..."
Cô giáo vừa định nói là thu dọn đồ đạc, vừa nhìn thấy thế này cũng không thể thu dọn được gì nữa, trừ một túi sách ra thì căn bản đêu đã hóa thành tro bụi rồi, mấy đứa trẻ này không sao cũng thật là may mắn vạn phân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận