Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 159: Chương 159

Chương 159: Chương 159Chương 159: Chương 159
Chương 159: Chương 159
"Cái gì ? Trần Ái Long không phải là con ruột của ba tôi?" Thanh âm của Trân Bằng Cương phút chốc cao vót, chấn động đến mức đèn pha lê của Đại Bình Tâng* cũng bắt đầu đong đưa, nếu như đây là ban đêm thì đèn tuyệt nhiên sẽ chớp tắt, chính xác là cảnh tượng ma quái.
*thường chỉ các căn hộ rộng từ 200 m3 trở lên, có thể một tâng là một căn hộ, kiến trúc bên trong đây đủ các chức năng.
Nghĩ đến vấn đê ban nãy Lý Lạc Phàm hỏi, Trân Bằng Cương dường như nghiệm được chân tướng: "Trần Ái Long chắc không phải là con của mẹ tôi và thợ mộc Tào sinh chứ?”
"Anh đoán đúng rồi, đúng là con của hai người bọn họ, tuy nhiên mẹ anh cũng không phải là mẹ ruột của anh." Lý Lạc Phàm nhẹ nhàng mà ném xuống một quả bom: "Tôi đã xem tướng mạo bà ấy, mệnh cách bà ấy tuổi trung niên mới có con trai, hơn nữa chỉ có một đứa con trai, căn bản anh không phải do bà ấy sinh ra."
Thân hồn của Trân Bằng Cương lảo đảo, tất cả mọi chuyện phát sinh từ khi còn nhỏ đến lớn cứ như một thước phim chạy qua trước mắt. Lúc còn rất nhỏ, anh ta lên núi nhặt gỗ khúc, ở nhà chặt củi, buổi sáng đi cắt cỏ cho lợn, bình thường lúc rảnh rỗi còn theo đi trông hoa màu, sức lao động chỉ bằng một nửa, chỉ vì mẹ nói con trai phải làm việc nhiều, nếu không là phí công nuôi rồi; ở nhà có đồ ăn ngon đều để cho người lớn, bởi vì mẹ nói người lớn là lao động chính của gia đình, phải ăn nhiều, trẻ con ăn thuân chất là lãng phí; năm học cấp hai thành tích học tập của anh t†a thực ra vẫn tốt, nhưng mẹ lại nói học hành cũng vô dụng, trong nhà cũng không có tiền để anh ta học đến đại học, chỉ bằng sớm về nhà kiếm tiền đỡ đần cho gia đình, từ đó anh ta rời bỏ ghế nhà trường.
Anh ta cho rằng con trai đều nuôi như vậy, nhưng sau khi Trần Ái Long ra đời anh ta mới phát hiện căn bản không phải như vậy, đồ ăn ngon nhất trong nhà đều là để Trần Ái Long ăn, loại vải tốt nhất trong nhà đều là để may áo cho Trần Ái Long, mấy việc vặt trong nhà đều không liên quan đến Trần Ái Long, bởi vì "nó còn nhỏ mà!
Cũng bởi vì ba mẹ đối xử với anh ta và Trần Ái Long khác biệt quá lớn, nên trong lòng anh ta sinh ra khoảng cách với ba mẹ, càng không nguyện ý ra tiền cấp dưỡng cho Trần Ái Long.
Vì trong lòng anh ta không thoải mái.
Đến này Lý Lạc Phàm nói người mà anh ta luôn cho rằng là mẹ ruột thực sự chỉ là mẹ kế, cảm giác lạc lõng những năm đó cuối cùng cũng có lời giải. Thì ra sự thương yêu của mẹ đối với Trần Ái Long không chỉ do lớn tuổi mới có con, càng vì đó là con ruột của bà ấy.
Lý Lạc Phàm cảm nhận được sự bất thường trong đoạn điện thoại ấy, đặc biệt đông cảm: "Người xưa nói rất hay, có mẹ kế sẽ có cha dượng*, phương diện này của chúng ta đúng là rất thảm.
*ý nói một đứa trẻ khi cha lấy mẹ kế, thì từ từ người cha đó sẽ bị mẹ kế ảnh hưởng, không còn thân thiết thương yêu đứa con nữa, từ cha ruột mà giống như cha dượng.
Trân Bằng Cương lắc đầu: "Tôi còn thua cô xa, năm đó mà tôi nhẫn tâm một chút, cũng sẽ không bị đầu độc chết. Tôi thật hối hận, năm đó tôi không nên vê đấy mà tổ chức đại thọ bảy mươi cho ông ấy, tôi thật không nên ôm hy vọng gì vào bọn họ.'
Lý Lạc Phàm nhẹ giọng: "Thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, anh yên tâm, tôi sẽ thay anh tìm được hung thủ, người che giấu cùng sẽ bị trừng phạt." "Tôi tin cô!" Trân Bằng Cương bình tĩnh lại: "Giờ tôi sẽ để Trương Nhã Lệ dẫn tôi sang đó."
Lý Lạc Phàm cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu liên chạm phải biểu cảm dị dạng của Chu Chính Dương: "Sao anh lại nhìn tôi như thế?"
Chu Chính Dương vươn tay như định sờ thử trán cô, lại cảm thấy hai bên dường như không thân thiết lắm, hành động như thế thật sự đường đột nên nhanh chóng hạ tay xuống: "Ở đây là trong bệnh viện nên cũng thuận tiện, hay là cô đi đo thân nhiệt xem có sốt không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận