Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 82: Chương 82

Chương 82: Chương 82Chương 82: Chương 82
Chương 82: Chương 82
“Thật sự có ma mà đại sưt"
Phương Lục Bình cho Phó Nho Nghĩa xem vết bâầm tím trên cánh tay của bà ta.Đại sư xem đi, cánh tay của tôi bị thế này là do con ma đó bóp lấy đó."
Phó Nho Nghĩa nhìn vết dấu tay bâm tím trên cánh tay của Phương Lục Bình, thật sự trông rất giống như dấu tay của ma quỷ nhưng dấu tay này cũng giống như ngôi nhà này vậy, ông ấy hoàn toàn không cảm nhận được chút âm khí nào cả.
Ông ấy đã đi vòng quanh hết tầng hai nhưng không phát hiện được gì cả, ông ấy ngẩng đầu liếc nhìn lên tâng ba một cái sau đó quay đầu lại hỏi Phương Lục Bình.
"Tôi có thể lên tâng ba xem được không?”
Phương Lục Bình vội vàng đi trước dẫn đường, vừa đi bà ta vừa nhỏ giọng giới thiệu.
"Tầng ba là phòng của hai cô gái, một phòng thì có người đang ngủ còn người ở phòng còn lại thì không biết đang làm gì trong đó.'
Nói đến đây Phương Lục Bình lại thì thâm.
"Tôi ở căn biệt thự này mười lăm mười sáu năm rồi nhưng cũng chưa từng có chuyện ma quỷ quấy nhiễu như thế này bao giờ, nhưng con nhóc này vừa mới về có một đêm lại có chuyện ma quỷ này xảy ra, đúng là đen đủi mà." Đột nhiên Phó Nho Nghĩa dừng bước rồi quay đầu sang hỏi Phương Lục Bình. Con nhóc nào?”
"Chính là con gái riêng của chồng tôi."
Phương Lục Bình bĩu môi.
"Con nhóc đó vừa đến đây hồi chiều qua thì buổi tối nhà tôi đã xảy ra chuyện ma quỷ này."
Phó Nho Nghĩa khẽ cau mày.
"Đưa tôi đến phòng cô ấy xem thử."
Ngay lập tức Phương Lục Bình dẫn Phó Nho Nghĩa đến trước cửa phòng của Lý Lạc Phàm, bà ta hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Lạc Phàm à, ba cháu mời đại sư về nên đại sư muốn vào phòng cháu xem thử." "Vào đi!"
Phương Lục Bình mở cửa phòng sau đó tránh sang một bên nhường chỗ cho Phó Nho Nghĩa tiện quan sát.
Ông ấy nhìn vào thì chỉ thấy một cô gái xinh đẹp có làn da nắng nõn đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, nghe thấy có tiếng động nên cô gái quay đầu lại liếc nhìn hai người họ một cái.
Phó Nho Nghĩa hơi kinh ngạc nhìn Lý Lạc Phàm, tuy rằng ông ấy không tinh thông việc xem tướng số nhưng cũng có thể nhận ra linh khí ở giữa hai lông mày và trong ánh mắt của Lý Lạc Phàm. Cô gái này có thể được xem là người có tài năng thiên phú, nếu như ông ấy có được một phần mười linh khí của cô thôi thì có lẽ ông ấy đã nổi danh khắp cả nước từ lâu rồi.
Lý Lạc Phàm thu lại ánh mắt rồi lật một trang sách, biểu cảm của cô nhàn nhạt.Nhà mấy người đúng là hiếm lạ mà, vừa có ma quỷ lại vừa mời đại sư. Chuyện này có thật không hay là đang diễn kịch cho tôi xem? Nếu không muốn tôi ở đây thì cứ nói thẳng, cần gì phải làm mấy chuyện phức tạp đến như thế." Khi nghe được mấy câu này thì trong lòng Phó Nho Nghĩa cũng sinh nghi mà liếc nhìn Phương Lục Bình một cái. Nói thật thì kể từ khi ông ấy nhận mối làm ăn đầu tiên đến bây giờ cũng đã hai mươi năm rồi, hai mươi năm qua ông ấy đã làm hơn hàng trăm vụ trừ tà bắt ma nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải vụ việc nhà có ma nhưng lại không tìm thấy âm khí, cho nên điều này cũng khiến ông ấy nghi ngờ tự hỏi liệu đây có phải là sự thật hay không. Chẳng qua là chủ nhà đã bỏ tiền mời ông ấy thì ông ấy phải đến kiểm tra một lân, ông ấy phải làm cho xứng đáng với số tiền cọc năm trăm ngàn đó.'Con nhóc này đa nghi quá.
Phương Lục Bình chửi thâm trong lòng nhưng ngoài mặt thì không dám tỏ ra bất mãn.
"Cô không thấy chân của ba cô bị thương đến mức đó rôi sao, chuyện như thế thì làm sao mà gạt người được chứ?
"Ai biết được có phải do đi chân trân ra vườn hoa mới bị thương hay không.' Lý Lạc Phàm hơi mất kiên nhãn liếc nhìn Phương Lục Bình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận