Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 400: Chương 400

Chương 400: Chương 400Chương 400: Chương 400
Chương 400: Chương 400
Rõ ràng người đàn ông trong sương đen đối diện cũng có ý nghĩ tương tự, y cười lạnh, giọng điệu đầy giễu cợt: "Liễu Nhiên, ngươi cho rằng đeo mặt nạ là ta không thể nhận ra ngươi sao? Ngươi lừa quỷ à?"
Nghe được những lời này, trong lòng Lý Lạc Phàm bỗng nhiên trâm xuống, may mà mưu sĩ trước mặt và Liễu Nhiên không liên quan gì cả. Chỉ là hình như y đã nhận nhầm người, nhầm Liễu Như Thị với Liễu Nhiên.
Liễu Như Thị không phủ nhận mà tháo mặt nạ xuống, nhìn khuôn mặt bị sương mù đen bao phủ với vẻ mặt phức tạp, khẽ thở dài: "Hơn năm ngàn năm không gặp, anh vẫn cố chấp như vậy.
Giọng nói của người đàn ông trong sương đen đè nén tức giận, y chỉ vào ngực mình quát: "Ta cố chấp là bởi vì ta có tâm."
Liễu Như Thị khe khẽ thở dài: "Tôi không ngờ anh lại bày thế cục lớn như thế để hồi sinh nàng ấy, không biết việc thả anh rời đi lúc đầu là đúng hay sai nữa." "Đối với thế giới này có thể không đúng, nhưng ta rời đi đối với ngươi sẽ là trăm lợi mà không có hại. Người sương đen cười lạnh: "Nếu như ta không rời đi, chấp niệm của ta sợ là đã làm cho ngươi nhập ma rồi."
Liễu Như Thị lắc đầu, không trả lời vấn đề của y mà mang vẻ mặt phức tạp nhìn người đàn ông sương mù đen trước mặt: "Tôi có thể nhìn nàng ấy không?”
Lý Lạc Phàm đang đứng gần đó không dám nói lời nào, nghe thấy thế thì cảm thấy căng thẳng trong lòng, cô biết từ "nàng ấy" trong miệng Liễu Như Thị chắc chắn là người mà người đàn ông sương mù đen muốn hồi sinh, cũng là mục tiêu mà tối nay cô phải động thủ tiêu hủy.
Ngoài ý muốn là người đàn ông sương mù đen lại im lặng, mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta, nhưng Lý Lạc Phàm biết rằng y đang do dự, cũng nhìn thấy sự do dự của hắn ta.
Liễu Như Thị khẽ mỉm cười: "Nếu như không phải anh cố ý muốn nói cho chúng tôi biết manh mối về thịt Thái Tuế thì với năng lực của anh, đừng nói là trận pháp ba ngàn năm, thậm chí ba vạn năm cũng sẽ không tiết lộ ra một chút âm khí nào. Từ lần đầu tiên chúng †a vào lăng mộ, không phải mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của anh sao? Trăm phương ngàn kế giới thiệu cho chúng tôi vê việc thịt Thái Tuế sống không phải để cho chúng tôi đến sao? Chúng tôi đã đến như anh mong muốn thì sao anh lại sợ chứ."
Người sương mù đen phục hồi tinh thần lại, hất tay áo cười lạnh nói: "Ở địa giới của ta, sao ta có thể sợ ngươi được chứ."
Liễu Như Thị tiến lên hai bước, làm động tác mời, lặng lẽ chặn Lý Lạc Phàm ở phía sau.
"Ngươi không cần cản trở nàng." Âm thanh của người đàn ông vang lên với cảm xúc lẫn lộn: "Như ngươi đã nói, nếu ta đã tiết lộ manh mối cho ngươi, vậy thì ta cũng hiểu nàng rõ như lòng bàn tay. Suốt cuộc đời, ta nhìn nàng sinh ra, nhìn nàng lớn lên, rôi khi nàng yêu ta sẽ giết nàng..."
“Chờ... chờ một chút... Lý Lạc Phàm không nhịn được thò đầu ra từ phía sau Liễu Như Thị, nghi hoặc nhìn người sương mù đen: "Anh dành cả đời để truy sát tôi ư? Chúng ta có thù oán gì mà đáng để anh trả giá như vậy! Anh đã làm phiên tôi nhiều như vậy thì cần gì để tôi đầu thai, mang hồn phách của tôi giam giữ không phải là xong rồi ư?"
Người sương mù đen chậm rãi đi đến trước mặt Lý Lạc Phàm, đưa tay nâng cằm cô lên, Lý Lạc Phàm nhanh chóng lùi lại để tránh tay hắn ta, lộ ra vẻ phiền chán trên mặt: “Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân.' “Sao không giữ hôn phách của nàng..." Người đàn ông sương đen tiếc nuối thở dài: "Thật ra ta đã muốn vậy, nếu không phải Liễu Nhiên ngăn cản thì ta đã mang hồn phách của nàng trở về rồi. Thật ra thì nếu nàng ở nơi này với ta thì sẽ không còn bị trần thế quấy rầy nữa, chẳng phải tốt hơn là luân hồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận