Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 417: Chương 417

Chương 417: Chương 417Chương 417: Chương 417
Chương 417: Chương 417
Lý Lạc Phàm liều lĩnh lao tới, ôm lấy phần thân trên của Liễu Như Thị, phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa. Liễu Như Thị cố gắng mở mắt, há miệng muốn nói gì nhưng không phát ra chút âm thanh nào, anh cảm giác ý thức của mình càng ngày càng bay xa, bóng dáng cô gái trước mặt càng ngày càng mơ hồ, dần dần thay thế bởi ánh sáng trắng.
Tuy rằng biết rằng sẽ có một ngày nào đó mình sẽ biến mất, chính anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để biến mất, nhưng anh lại không ngờ rằng kiếp này mình sẽ gặp được Lý Lạc Phàm, lại còn động lòng yêu. Liễu Như Thị không cam lòng nhắm mắt lại, lúc này anh cảm nhận được nỗi thống khổ mà Liễu Nhiên đã cảm nhận được năm ngàn năm trước khi ôm A Lạc trước mặt các vị thân, tại sao, tại sao anh không phải là một phàm nhân bình thường, đến nỗi anh thậm chí không có cơ hội để lựa chọn.
Lý Lạc Phàm ôm lấy Lưu Như Thi khóc đến tê tâm liệt phế, chấp niệm quay lại nhìn thấy Lý Lạc Phàm, mặc dù lúc này hắn ta đã biến thành quỷ, mất đi lý trí và trí nhớ, nhưng trong tiêm thức hắn ta vẫn có thể nhớ được chính cô gái này đã hủy hoại thế giới của mình, hắn ta gâm lên lao vê phía Lý Lạc Phàm. Bóng dáng của Liễu Nhiên lóe lên trước mặt Lý Lạc Phàm, năm ngàn năm sau cuối cùng anh ta cũng gặp lại được chấp niệm của mình, chấp niệm không còn nhớ đến Liễu Nhiên nữa, nhưng đối với người cản đường hắn ta vẫn gặp phật giết phật, không chút cố kị mà lao về phía trước.
Chấp niệm gần như bằng một nửa so với Liễu Nhiên năm đó, mặc dù Liễu Nhiên vẫn còn thân hồn, nhưng nỗi chấp niệm đã hóa ma, thực lực ngang bằng với Liễu Nhiên. Khoảnh khắc hai người giao chiến, lực nổ cực lớn đã hất văng Lý Lạc Phàm và Liễu Như Thị ra ngoài khiến họ hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Liễu Nhiên thấy vậy thì vung tay lên, một kết giới làm bằng ánh sáng công đức bao bọc lấy hai người bên trong, sau đó nhiều kim quang chui vào cơ thể họ để bảo vệ tâm mạch, duy trì mạng sống của họ.
xx**%
Ba ngày sau, Liễu Nhiên mang một thân kim quang ởi tới cầu Nại Hà ở địa phủ, Mạnh Bà nhìn thấy hồn thể trong suốt của Liễu Nhiên, lập tức rơi nước mắt: "Sư huynh, thân thể của huynh ở đâu rồi."
"Tiêu tán rồi." Liễu Nhiên cười thoải mái: "Chấp niệm tiêu tán, tất cả những gì ta đạt được đều đã hoàn thành, thay vì trở thành một vị thân cô độc lạnh lùng thì thà biến thành linh khí để tẩm bổ cho mảnh đất này, không phải đây là kết cục của của nhiều vị thần sao? Đối với ta mà nói rất tốt, cũng coi như là một loại giải thoát."
Mạnh Bà thở dài, mấy nghìn năm qua bà ấy đã quen với việc nhìn thấy sinh ly từ biệt bên câu Nại Hà, nhưng khi sự việc này xảy ra với người sư huynh thân nhất của mình, bà ấy cảm thấy đây là một tâm nguyện khó khăn.A Mạnh, giúp ta một việc." Liễu Nhiên nhẹ nhàng nói: "Hãy nấu cho ta một bát canh Mạnh Bà đặc biệt.'
Mạnh Bà lau nước mắt: "Là cho A Lạc sao?”
"Là cho Lý Lạc Phàm." Liễu Nhiên sửa lại: "Ta đã rút ký ức kiếp trước của Lạc Phàm ra rồi, nhưng kí ức kiếp này cần muội tới sửa đổi."
Mạnh Bà đột nhiên hiểu rõ: "Để con bé quên huynh ư?”
"Ừ, làm cho cô ấy quên ta và tất cả mọi thứ trong Địa phủ, ta cũng sẽ lấy lại hệ thống thành tài của Địa phủ, sẽ làm cho cô ấy nghĩ rằng mọi thứ cô ấy biết đều do A Thanh dạy cho cô ấy.' Liễu Nhiên chắp tay ra sau lưng, lộ ra nụ cười nhạt trên mặt: "Còn Liễu Như Thị, để anh ta quên hết kiếp trước đi, từ nay vê sau anh ta sẽ là một con người độc lập.'
"Đúng rồi, còn có... Liễu Nhiên bổ sung: "Ta cũng cần muội làm cho bọn họ một đoạn trí nhớ giả, sau khi tìm được mưu sĩ bọn họ đã cùng nhau loại bỏ hắn ta, dọn sạch toàn bộ thịt Thái Tuế sống, chuyện này chấm dứt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận