Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 140: Chương 140

Chương 140: Chương 140Chương 140: Chương 140
Chương 140: Chương 140
Trân Bằng Cương cũng khịt mũi: "Tôi đoán là do sợ tôi sẽ rời đi ngay lập tức khi nghe đến chuyện đòi tiền sau khi ăn tối xong."
Lý Lạc Phàm lắc đầu không nói nên lời: Sau đó thì sao?”
"Dù sao hôm nay là mừng thọ lân thứ bảy mươi của ba tôi, nếu ông ấy đã lên tiếng thì tôi cũng nể mặt nên tôi không nói gì nữa và cùng vợ con trở về phòng." Trần Bằng Cương im lặng một hồi rồi nói tiếp: "Vợ tôi chủ động xuống bếp bưng đồ ăn ra, bưng cả canh cá nóc đã chuẩn bị sẵn. Ba mẹ tôi ngồi đó bày ra vẻ mặt không nói gì. Vợ con tôi cũng không dám động đũa, em trai tôi trốn trong phòng không ra ngoài, tôi nhìn thấy lại càng tức giận hơn, một mình ăn hết hai bát canh cá nóc, đợi đến khi ăn thức ăn khác, tôi cảm thấy rất khó chịu. Lúc đầu tưởng là do tôi quá nóng giận, nhưng không lâu sau tôi đã ngã xuống đất rồi bất tỉnh. Ba mẹ tôi sống ở nông thôn, cách thành phố rất xa, vợ tôi lại không biết lái xe, đợi khi xe cứu thương đưa tôi đến bệnh viện thì đồng tử của tôi đã giãn ra rồi."
"Canh cá nóc?" Lý Lạc Phàm trâm ngâm nói: "Tôi nghe nói cá nóc có độc, nếu như không xử lý đúng cách có thể gây ngộ độc, anh là bị ngộ độc cá nóc sao?"
"Phần độc hại của cá nóc là một số cơ quan nội tạng như buồng trứng, gan và hai cục máu đông ở cột sống. Tôi rất giỏi làm món cá nóc trong khách sạn, tôi xử lý cá nóc sạch sẽ, không hề bị nhiễm độc, chắc chắn sẽ không bị trúng độc." Trân Bằng Cương cười khẩy: "Nhưng mà sau khi cảnh sát kiểm tra, họ phát hiện ra trong món canh quả thực có chứa chất độc cá nóc, ngoài ra còn có một loại nấm cực độc."
Lý Lạc Phàm đột nhiên trừng mắt: "Thực sự anh đã cho nấm cực độc vào trong canh, đây là cố tình à?"
"Tôi cũng nghĩ vậy!" Trân Bằng Cương gật đầu: "Sau khi tôi chết, vợ tôi đã gọi cảnh sát, cảnh sát phát hiện nội tạng cá nóc và vài cây nấm độc đã cắt trong món canh. Thực ra, nếu khi đó tôi không tức giận thì có lẽ tôi đã nếm thử vị món canh cá nóc có gì đó không ổn, nhưng trong trường hợp đó, vốn dĩ tôi còn không thèm nếm thử, nên đã hồ đồ ăn hai bát."
Lý Lạc Phàm nhìn Trân Bằng Cương với ánh mắt đồng cảm, cả đời làm đầu bếp, kết quả lại chết vì đồ ăn mình nấu, những người thân yêu nhất trong gia đình đúng là đã đầu độc anh ta, đây quả thực là một đả kích lớn, chẳng trách anh ta không muốn đầu thail
"Nấm là do ba mẹ tôi hái, có độc hay không độc thì đều lẫn lộn với nhau. Ở nông thôn chuyện vô tình hái phải nấm độc rất bình thường, không thể dùng làm bằng chứng được. Vả lại dù tôi là đầu bếp nhưng cũng không thể đảm bảo mình biết hết các loại nấm, vì thế, không kết luận được có phải tôi đã tự mình bỏ nấm vào nồi hay không."
"Còn nội tạng cá nóc thì sao?" Lý Lạc Phàm sốt ruột hỏi: "Anh là đâu bếp chuyên nghiệp, thường xuyên nấu món cá nóc ở khách sạn, chắc chắn sẽ không bỏ nhâm nội tạng cá nóc vào trong canh đúng chứ?”
"Đúng, cảnh sát cũng nói như vậy. Mẹ tôi nói rằng thấy tôi bỏ hết nội tạng cá vào túi nhựa nhỏ chuẩn bị vứt đi, thấy tiếc nên đã rửa sạch rồi cho vào nồi, bà ấy nói không biết thứ đó có độc."
Đầu óc Lý Lạc Phàm choáng váng: "Vậy có tính bà ấy là hạ độc không?"
"Cá nóc tôi mang về là cá nuôi, độc tính tương đối thấp, không gây chết người như cá hoang, cái chết của tôi chủ yếu vẫn liên quan đến nấm độc. Mẹ tôi nói bà ấy đã hái nấm nhưng vô tình để trong bếp, không ngờ tôi lại dùng nó, vả lại bà ấy cũng không biết loại nấm độc nào, nhìn thấy không có màu sắc sặc sỡ gì thì đều hái vê hết. Trân Bằng Cương bất lực lắc đầu: "Món ăn ngày hôm đó đều do tôi nấu hết, không có bằng chứng nào chứng minh có người khác cố tình bỏ nấm độc vào trong bát canh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận