Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 281: Chương 281

Chương 281: Chương 281Chương 281: Chương 281
Chương 281: Chương 281
Bấy giờ bọn họ mới phát hiện ra mình đã sớm mất đi đứa con mà họ chưa từng quý trọng.
Hai người cảm thấy vô cùng hối hận nhưng không phải ăn năn vì đã tổn thương con gái trong từng ấy năm, họ chỉ hối hận vì những việc mà họ làm khiến họ rơi vào tình cảnh không người chăm sóc như hiện tại. Kẻ ích kỷ chỉ nghĩ cho mình chưa từng tự nhận thức được sai lâm của bản thân. Có điều họ nhận ra hay không đã không còn quan trọng nữa, bởi vì Trân Hiểu Nhã không còn muốn bận tâm nữa rồi.
*x**
Sau khi Lý Lạc Phàm xử lý xong chuyện của Trân Hiểu Nhã liên ngẫm lại, cảm thấy thật sự may mắn vì đã đụng phải Trân Hiểu Nhã mới có thể cứu mạng cô ta, giả dụ ngày đó cô bước vào thang máy trước một bước thì chỉ sợ Trân Hiểu Nhã bây giờ đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi. Nếu nhân viên trong công ty của chính mình chết một cách bất chính hoặc chết trong tay ma quỷ thì nhân viên công vụ của Địa phủ trên dương gian như cô cũng quá mất mặt, cô đi ra ngoài cũng không dám xấu hổ nhận mình là thiên sư.
Ở văn phòng suy nghĩ vài ngày, Lý Lạc Phàm vẽ lên giấy hết bộ trận pháp này tới bộ trận pháp khác, có tự động cảm ứng âm khí, tự động phân biệt vận xui, ngăn cản ác quỷ lệ quỷ tiến vào, còn muốn âm dương cân bằng tăng vận thế của công ty và nhân viên lên, đồng thời nếu có nhân viên nào gặp phải chuyện lây nhiễm âm khí giống như Trần Hiểu Nhã thì có thể xác định phạm vi ảnh hưởng đồng thời khiến cho Lý Lạc Phàm cảm ứng được, ngoài ra còn phải bảo vệ công ty của mình không để cho những loại quỷ bình thường có thể ra vào dễ dàng. Kết hợp tất cả trận pháp cùng nhau, Lý Lạc Phàm lại nảy ra ý tưởng mới là vẽ một bộ trận pháp có thể dung hợp tất cả công năng của các trận đồ, có điều khi vẽ tới mắt trận thì cô có phần do dự. Lá bùa cao cấp có thể được dùng như một trận pháp nhưng thời gian duy trì tương đối ngắn, khả năng cảm ứng giữa người tạo trận và trận pháp cũng không mạnh. Nếu muốn vận hành trận pháp trong thời gian dài đồng thời có thể duy trì thần thức thì cần phải chọn một món đồ cổ có linh khí làm mắt trận mới được.
Lý Lạc Phàm muốn tìm mua cổ vật nhưng không biết chỗ, đành gọi cho Ngô Sơn Huy nhờ ông ấy hỗ trợ tìm giúp. Ngô Sơn Huy nhận lời ủy thác của Lý Lạc Phàm như nhận được thánh chỉ, ngay lập tức tới tỉnh Mãn Nam tìm kiếm, yêu câu phải là cổ vật được truyền thừa mà mang linh khí, có nguồn gốc rõ ràng, mọi thứ đều cần phải được kiểm tra kỹ càng. Thời điểm Ngô Sơn Huy thay Lý Lạc Phàm đi tìm cổ vật, Vu Vân Vĩ đột nhiên gọi điện cho Lý Lạc Phàm: 'Bên Nam Thành mới khai phá một tòa kiến trúc, lúc đào móng phát hiện một ngồi mộ cổ, chúng ta cần phải qua đó xem thử."
Lý Lạc Phàm có chút buồn bực: "Đào được ngôi mộ cổ thì báo cho bên khảo cổ là được, vì sao còn muốn chúng ta tới? Chẳng nhẽ bên trong có quỷ?"
Vu Vân Vĩ nặng nề thở dài: "Còn đáng sợ hơn cả quỷ, dưới nền đất đào ra hai cổng Thanh Đồng, dọa cho nhóm công nhân sợ mất mật."
"Cổng Thanh Đồng?" Lý Lạc Phàm lập tức cảnh giác đứng lên: "Ông nghi ngờ đó là lăng mộ của Vương Tử Đới?"
Vu Vân Vĩ buồn bực gãi gãi đầu: "Ban ngành địa phương vừa gửi ảnh chụp tới cho tôi, cổng Thanh Đồng này giống y như đúc với cổng Thanh Đồng ở mộ địa của Cơ Ngọc. Tôi đã cho người che chắn công trường lại, công nhân cũng được bố trí trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Chúng ta phải lập tức đi qua, tránh cho cương thi cùng lệ quỷ chạy đến, điều quan trọng nhất là Vương Tử Đới...'
Vu Vân Vĩ không cần nói hết thì Lý Lạc Phàm cũng hiểu được ý tứ của ông ta, lân trước Cơ Ngọc có thể ở ngay trước mắt họ giữ lại một ít máu thịt rồi dùng nó để sống lại và chạy thoát, lần này bọn họ nhất định phải bắt được Vương Tử Đới, không thể để cho sai lâm lần trước tiếp tục xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận