Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 403: Chương 403

Chương 403: Chương 403Chương 403: Chương 403
Chương 403: Chương 403
Đương nhiên, Liễu Như Thị sẽ không trơ mắt nhìn người đàn ông sương đen phá hủy trận pháp, anh rút kiếm đâm về phía người đàn ông sương đen, chẳng bao lâu sau, cả hai đều bị bao phủ trong ánh kiếm. Trong thời gian ngắn mà thiên la địa võng bắn ra bốn phía, sấm sét vang dội, linh lực chấn động mà Liễu Như Thị mang đến với mục đích giết chết người đàn ông sương mù đen, nhưng rõ ràng anh cũng không nghĩ tới việc mình sống sót trở về, hình như đã lên kế hoạch đồng vu quy tận với người đàn ông sương mù đen trong tương lai. Lý Lạc Phàm mất bình tĩnh, vô thức tiến lên một bước: "Liễu Như Thị." "Đi, thiêu hủy quan tài!" Giọng nói của Liễu Như Thị rõ ràng yếu hơn trước rất nhiêu, nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần an ủi một câu: "Lạc Phàm, ngoan, nghe lời, tôi không sao.. Lý Lạc Phàm biết rằng Liễu Như Thị không ổn, nhưng bây giờ cô phải thực hiện theo kế hoạch, nếu không chuyến đi của họ sẽ vô ích, thiên la địa võng mà Liễu Như Thị tỉ mỉ chuẩn bị cũng sẽ vô ích.
Cô rải những tờ bùa đã chuẩn bị sẵn, những tờ bùa bay khắp bầu trời vây quanh quan tài, hỏa long phong long nhảy từ trong những tờ giấy bùa ra, gào thét gâm rú xung quanh quan tài. Xác thịt Thái Tuế sống trong nháy mắt bị lửa bao trùm, từng đạo thiên lôi đánh xuống nhưng quan tài lại không hề bị hư hại, một, hai, ba... năm mươi, sáu mươi...
Khi Lý Lạc Phàm lấy ra bùa Thiên Lôi, dùng bút Bạch Ngọc vẽ lên không trung, cuối cùng, dưới sấm sét của bầu trời, quan tài phát ra một tiếng "Răng rắc" vang giòn, sau đó vỡ thành từng mảnh rồi hóa thành bột phấn, một cô gái mặc đồ trắng lăn từ trong đó ra, đúng lúc dừng lại dưới chân Lý Lạc Phàm. Sắc mặt Lý Lạc Phàm bỗng cứng đờ, thiếu nữ này giống cô y như đúc.
Thiếu nữ yên tĩnh nằm ở nơi đó, nước da trắng nõn, khuôn mặt hồng hào, thậm chí nhờ thịt Thái Tuế sống cung cấp sức mạnh cường đại khiến cô ấy có thể hô hấp bình thường, nhưng cơ thể lại trống rỗng, không có một chút hôn phách nào.
Lý Lạc Phàm ngơ ngác nhìn khuôn mặt giống hệt mình, đầu óc trống rỗng. Lúc này, một tiếng sấm vang lên khiến suy nghĩ của cô quay trở lại, cô nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua trong ảo ảnh lại nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, cô dần dần tỉnh táo lại, có lẽ những gì cô đã trải qua trong ảo ảnh không phải là một giấc mơ mà là hiện thực mà cô gái này đã trải qua năm nghìn năm trước.
Ảo ảnh được điều khiển bởi người đàn ông sương đen, y đưa Lý Lạc Phàm vào ảo ảnh sau khi khóa ký ức của cô, cưỡng ép nhét ký ức từ năm nghìn năm trước vào não cô. Nhưng tinh thần của Lý Lạc Phàm quá mạnh mẽ, những ký ức bị đè nén của cô đã sớm thức tỉnh, thành công thoát từ ảo ảnh ra ngoài. Nếu tất cả ký ức ban đầu của cô bị ghi đè, chỉ sợ cô sẽ bị đưa về đây rồi dùng làm công cụ để hồi sinh thiếu nữ đó.
Lý Lạc Phàm không khỏi ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô gái, làn da chạm vào nhau, từng mảnh ký ức vụn vỡ bay ra khỏi cơ thể cô gái, chui vào ấn đường của Lý Lạc Phàm rồi nổ tung như một cơn choáng váng. Lý Lạc Phàm đau khổ ôm đầu, khi cảm giác choáng váng tan đi, cô nhìn thấy khuôn mặt của Liễu Như Thị, khuôn mặt của sư phụ cô, Mạnh Bà, thậm chí còn có cả cảnh mình và Liễu Như Thị ôm nhau trong ký ức lóe lên. Cô nhắm mắt lại nhíu mày, muốn nhìn rõ hơn chút, nhưng phần lớn hình ảnh đều lóe lên đêu không nhìn rõ nội dung, nhưng cô lại nhận ra người cô gọi là sư phụ chính là Liễu Nhiên... Người đàn ông sương đen là chấp niệm của Liễu Nhiên, mà Liễu Nhiên, người có diện mạo giống Liễu Như Thị, hẳn cũng là phân thân của Liễu Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận