Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 413: Chương 413

Chương 413: Chương 413Chương 413: Chương 413
Chương 413: Chương 413
Theo kế hoạch ban đầu, A Thanh sẽ phá bỏ nỗi chấp niệm một khi nó được tách ra, nhưng khi đối mặt với một khuôn mặt giống hệt sư đệ mình, A Thanh lai do dự, hắn không đành lòng ra tay. Nỗi chấp niệm bắt cơ hội trong khoảnh khắc liên thổi lên một cơn lốc xoáy cuốn cơ thể của A Lạc đi.
Không ai biết chấp niệm muốn làm gì, chỉ có Liễu Nhiên biết muốn hồi sinh A Lạc, bởi vì đó chính là suy nghĩ cùng mộng tưởng mấy ngày nay của y. Chấp niệm bị tách ra, Liễu Nhiên nhìn như khôi phục bình thường, biến thành lạnh thần.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai ngàn năm sau, trên người Liễu Nhiên bỗng nhiên có nhiêu tội nghiệt, càng ngày càng nặng nề, A Thanh và A Mạnh không rõ tại sao, nhưng Liễu Nhiên lại rất lạnh nhạt: "Chấp niệm là phân thân của ta, mọi tội nghiệt của hắn ta đều do †a gánh vác.'
Dần dân, tội nghiệt tạo thành một đám sương trắng đọng lại trên mặt Liễu Nhiên, Liễu Nhiên biết đây chỉ là khởi đầu, về sau sẽ càng ngày càng nhiều. A Thanh rất tự trách mình vê điều này, bởi vì việc tách rời nỗi chấp niệm là chủ ý của hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy mình phải gánh chịu mọi hậu quả. Tuy nhiên, A Mạnh có thể nhìn thấy rõ ràng, người cởi chuông phải là người buộc nó, nỗi chấp niệm của Liễu Nhiên vẫn cần được chính Liễu Nhiên giải quyết. Lại một ngàn năm sau, sương trắng dày đặc che kín toàn bộ khuôn mặt của Liễu Nhiên, trời lại trừng phạt Liễu Nhiên, đưa Liễu Nhiên xuống Địa phủ, ngày mà tội nghiệt của y được giải trừ sẽ là ngày y ra khỏi Địa phủ.
Liễu Nhiên bị vây khốn ở Địa phủ, càng không thể trói buộc nỗi chấp niệm của mình, y chỉ đơn giản tách ra một phần kí ức của thân hồn rồi giao cho A Mạnh đưa nó đi đầu thai. A Mạnh lo lắng thân hồn này này sẽ bị mất đi ký ức nên đã ở lại cầu Nại Hà và đích thân đưa một bát canh Mạnh Bà cho hồn phách đầu thai để rửa sạch ký ức. Chỉ khi hồn về thì mới có thể qua cầu mà không cần uống canh.
Sau khi hồn phách sinh thì gọi là Liễu Như Thị, cả đời truy đuổi bước chân của chấp niệm, coi nhiệm vụ của mình phải tiêu trừ chấp niệm.
Bởi vì A Thanh không thể chịu đựng được việc sư đệ của mình bị vây khốn trong Địa phủ nên cũng đi đầu thai, liều mạng làm việc chăm chỉ để tích lũy công đức, cứ mười kiếp sẽ lại tìm cớ để giao dịch với Liễu Nhiên một lần, chuyển ánh sáng công đức của mình cho anh ta.
Trong chớp mắt ở kiếp này, A Thanh không ngờ rằng mình sẽ gặp được A Lạc chuyển thế, sau hàng nghìn năm luân hồi, hồn phách của A Lạc tuy đã được tu bổ hoàn toàn nhưng vẫn luôn là số mệnh thiên sát cô tinh, mỗi một thế giới thọ mệnh cũng rất ngắn.
A Thanh không đành lòng nên đã nhận A Lạc làm đệ tử, hết lòng chăm sóc rồi dạy cho cô đạo pháp vỡ lòng, vốn định che chở cô cả đời coi như là giúp sư đệ trông chừng cô. Không ngờ chấp niệm kiếp này lại tìm thấy A Lạc, tìm cách lấy mạng cô. A Thanh ra sức ngăn cản khiến thần hồn và thể xác bị thương nặng. Không biết sao mà hồn phách Lý Lạc Phàm lại rơi vào Địa phủ, khi A Thanh đến thì đã quá muộn, y chỉ có thể mang Lý Lạc Phàm đến trước mặt Liễu Nhiên.
Xa cách ngàn năm, Liễu Nhiên lại nhìn thấy A Lạc lần nữa, mặc dù không còn bất kỳ chấp niệm nào, nhưng trong lòng vẫn run rẩy. Anh ta không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Lý Lạc Phàm, nhưng sự đụng chạm xa lạ khiến y như bị điện giật mà rút tay lại, trong lòng khẽ thở dài.
A Lạc là một phần của Lý Lạc Phàm, nhưng không phải là tất cả, trong năm nghìn năm qua, nàng ấy đã tái sinh từng chút một để tu bổ cho hồn phách của mình, trên thực tế, nàng ấy không còn là A Lạc như trước nữa. Nàng ấy chỉ là Lý Lạc Phàm, Lý Lạc Phàm độc nhất, không phải là hóa thân của bất kỳ ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận