Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 334: Chương 334

Chương 334: Chương 334Chương 334: Chương 334
Chương 334: Chương 334
"Làm sao bây giờ?" Vương Hạo Lỗi nhỏ giọng hỏi Vương Tường Vũ: "Bọn chúng sẽ phát hiện ra chúng ta mất?"
Vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tường Vũ nhìn xuống hai chân của mình, những xác khô này không chỉ linh hoạt hơn cương thi mà còn giữ được năm giác quan và khả năng tư duy cơ bản. Trên người của cậu ta có quá nhiều vết thương, đặc biệt là vết dao để lại rất nhiều máu, những xác khô này rất có thể đã lần theo mùi máu của cậu ta để tìm ra nơi trú ẩn của bọn họ.
Nghĩ đến đây, Vương Tường Vũ có chút hối hận, cậu ta gấp đến mức quên mất, nếu như biết trước thì cậu ta đã tách ra khỏi bọn họ rồi, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn, bọn xác khô đã ở ngay trước mặt bọn họ.
Ba lô của Vương Tường Vũ đã không còn, chỉ còn lại một cái túi đeo hông, trước đó cậu ta đã từng chiến đấu với xác khô, cũng đã tiêu hao rất nhiều bùa, thanh kiếm Thất Tinh trong tay cũng đã thất lạc, hiện tại chỉ còn lại một cái Thiên Bồng Thước.
Cậu ta cầm Thiên Bồng Thước trong tay, Vương Hạo Lỗi cũng lấy roi đầu rắn, anh em hai người bọn họ đều đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu. Bành Tư Di nhìn hai người rồi cũng lấy thanh kiếm đồng xu từ trong ba lô ra, khi Vương Tường Vũ và Vương Hạo Lỗi nhìn thấy kiếm đồng xu, đôi mắt của họ đột nhiên mở to, hai người nhìn cô ấy với vẻ mặt khó tin: "Cô có pháp khí cực phẩm? Ba cô đang nghĩ gì vậy?”
Mặc dù Vương Tường Vũ có chút nghi hoặc nhưng bây giờ không phải là lúc đưa ra nhiều câu hỏi. Cậu ta chỉ có thể vội vàng dặn dò: "Bảo vệ chính mình."
Xác khô lần theo mùi hương tìm được chỗ ẩn náu của ba người, xác khô ở phía trước đưa tay bắt lấy Vương Tường Vũ, Vương Tường Vũ dùng Thiên Bồng Thước ép xác khô lùi ra xa ba bước.
Vương Hạo Lỗi không dám ra tay giúp đỡ, chỉ có thể vội vàng đi theo anh trai của mình đi ra ngoài, nhưng rõ ràng là kỹ năng của cậu ta kém hơn anh trai của mình rất nhiều, cây roi không để lại vết thương sâu trên người xác khô mà trái lại còn khiến bản thân cậu ta gặp rắc rối.
Bành Tư Di nghiêm túc suy nghĩ về hoàn cảnh của mình, cảm thấy mình đã vì anh em họ Vương tận tình tận nghĩa, trong tình huống này, cô ấy vẫn nghe lời dặn của sư phụ, đặt việc bảo vệ bản thân lên hàng đầu.
Hai mươi ba mươi xác khô vây quanh Vương Tường Vũ và Vương Hạo Lỗi. Một xác khô đã tìm thấy Bành Tư Di trong hang muốn bắt lấy cô. Bùa hộ mệnh trên người Bành Tư Di cảm nhận được nguy hiểm, tấm chắn ánh sáng màu vàng được dựng lên, một cái bị phá vỡ và tấm thứ hai xuất hiện, một cái lại thêm một cái, hết cái này đến cái khác, hết lá bùa này đến lá bùa khác. Một số xác khô bị bùa hộ mệnh đánh bay, có những xác khô khác bị phá hủy hoàn toàn. Nhưng Bành Tư Di vẫn ngồi vững trong hang thậm chí trên da không có một vết xước. Bành Tư Di vẫn bình tĩnh, nhưng hai anh em bên ngoài không thể chịu đựng được nữa, chỉ trong năm sáu phút, trên người của cả hai đã có hơn chục vết thương. Vương Tường Vũ không thể kiên trì thêm được nữa, cậu ta dùng hết sức lực điều khiển Thiên Bồng Thước trong tay cố gắng đẩy lùi xác khô trước mặt, nhưng nắm đấm của xác khô đã đánh trúng Thiên Bồng Thước, Thiên Bông Thước ngay lập tức vỡ tan thành từng mảnh biến thành tro bụi. Không có bùa phép, thân khí, cơ thể lại bị trọng thương, cậu ta không còn sức lực giơ tay lên, Vương Tường Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ xác khô đến giết mình.
Mười giây trôi qua, hai mươi giây trôi qua, nửa phút đi qua...
Nhưng bàn tay mạnh bạo cùng móng tay dài của xác khô hồi lâu không thấy chạm vào người của cậu ta, Vương Tường Vũ có chút mơ hồ mở mắt ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận