Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 148: Chương 148

Chương 148: Chương 148Chương 148: Chương 148
Chương 148: Chương 148
Thế là bà Trần liên vứt chiếc túi trong tay xuống đất, ngồi lên ghế mà trực tiếp kéo một nửa gà nướng đang ăn dở lại để ăn, bà ta thuận tay câm đũa bỏ vào miệng, vừa nhổ xương ra vừa chửi con dâu đến mức nước bọt văng tung tóe.
Lý Lạc Phàm yên lặng mà dịch chuyển vị trí, cô ngôi ở một bên bàn đá, để có thể quan sát sắc mặt bà Trần, hơn nữa còn để tránh bị nước bọt lan đến.
Bà lão ở bên cạnh nhìn mà không chịu nổi, nên đã thay Lý Lạc Phàm đòi lại công bằng: "Bà là một mụ già không những không tốt mà lại không có chừng mực, sao không hỏi đến mà đã ăn đồ của người khác rồi."
Bà Trân liếc ngang, trừng mắt nhìn bà ấy: "Con bé nhà người ta không nói gì, mắc gì bà nói nhiêu vậy." Lý Lạc Phàm quay đầu nhìn rồi cười xin lỗi: "Thôi bỏ đi ạ, cháu không ăn nữa.
Mọi người càng tức giận hơn sau khi nghe điều này, bọn họ đều phàn nàn về bà Trần. Nhưng hình như Trần đã quen như thế rồi, không những không quan tâm, mà ngược lại còn vô liêm sỉ kéo những thứ khác đến trước mặt, ăn cái này nếm cái kia mà không khách sáo chút nào.
Sau khi Trương Nhã Lệ mua hai chai coca- cola quay lại, cô ấy liền sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sau đó thì quay đầu nhìn Lý Lạc Phàm, cô ấy dùng ánh mắt để hỏi cô: Đây có phải là mẹ của anh Trân không?
Lý Lạc Phàm khẽ gật đầu: Là bà tai
Trương Nhã lệ: Vậy thì tính toán của cô khá chính xác.
Lý Lạc Phàm làm một cử chỉ Ok biểu thị sự đông ý: tỷ lệ thành công là 100%. x*
Chính chủ đã ở đây, thì việc ăn hay không cũng không quan trọng nữa rồi, Trương Nhã Lệ ngồi bên cạnh Lý Lạc Phàm, sau đó đưa cho cô chai nước coca-cola mát lạnh, cô ấy cũng lén lút nhìn bà Trân.
Mái tóc của bà Trân phần lớn đã bạc, khuôn mặt cũng đầy những nếp nhăn chẳng chịt, chiếc áo ba lỗ mà bà ta đang mặc rõ ràng là đã cũ, cổ áo đã có vài lỗ thủng, hai tay bà ta đen sạm, còn món tay thì cũng đã lâu ngày không được cắt tỉa.
Nhìn bộ dáng hiện tại của bà ta, Lý Lạc Phàm không khỏi nghĩ tới dáng vẻ nguyên bản của bà Trần trong tư liệu. Mặc dù trước đây bà ta sống ở một ngôi làng miền núi, nhưng rau bà ta ăn ở đó đều do bà ta tự trông, chi phí sinh hoạt vô cùng thấp, ba nghìn nhân dân tệ tiên cấp dưỡng do Trần Bằng Cương gửi hàng tháng cũng đủ để cho hai vợ chồng già có một cuộc sống rất thoải mái, cũng không biết hiện tại nếu bà ta nghĩ đến Trân Bằng Cương thì có cảm giác gì không.
Lý Lạc Phàm cũng lấy từ trong túi ra một chiếc quạt gấp, vừa quạt vừa nói: "Không phải điều kiện gia đình bác không tốt sao? Đã lớn tuổi như vậy mà vẫn đi nhặt chai ở bên ngoài, hay là con trai không thật hiếu thảo ạ?"
Bà Trân ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, vừa nhai xương, vừa nói mập mờ không rõ: "Nói nhảm, con trai tôi rất tốt, nó vừa thông minh lại đẹp trai, đơn thuần nó là trong trăm chọn một."
Các bà lão đang xem náo nhiệt ở phía sau khi nghe thấy điều này đã không kiêm chế được mà bật cười. Bởi vị các hộ gia đình trong tiểu khu cũ này hầu hết đều là người lớn tuổi, vào ban ngày khi không có việc gì để làm bọn họ đều thích đi ra bên ngoài tản bộ và trò chuyện, cho nên chuyện của nhà ai thì bọn họ cũng đều tinh tường. Mặc dù nhà của bà Trân mới chuyển đến đây được năm năm, nhưng mức độ kỳ quái của cả nhà này ở trong tiểu khu thì ai cũng đều biết, và sớm đã trở thành trò cười của mọi trong giờ rỗi rãi (sau khi cơm nước xong).
Cho nên khi nghe bà Trần khen ngợi Trần Ái Long, Lý Lạc Phàm lập tức tinh tế mà nhếch môi, sau đó cô tiếp tục hỏi: "Đây là con trai duy nhất của bác à? Giống như mọi người lớn tuổi như thế, thì thường trong nhà đều có ít nhất ba người ạ.'
Bà Trân gắp một miếng xúc xích nướng rồi cắn một miếng, sau đó thản nhiên nói: "Chính là như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận