Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 160: Chương 160

Chương 160: Chương 160Chương 160: Chương 160
Chương 160: Chương 160
Hay là tìm một bác sĩ xem thử cô có bệnh gì đại loại như là ảo thính hay là ảo giác không?"
Lý Lạc Phàm cả mặt ngơ ngác: "Có ý gì?"
"Tôi nói này cô đừng tức giận, tôi cảm thấy cô có biểu hiện đại loại như chứng tâm thân phân liệt. Lúc này điện thoại bật loa ngoài, căn bản là không có người nào nói chuyện, suốt buổi đều là cô tự nói một mình, tôi cũng không dám cắt ngang cô." Chu Chính Dương càng nói càng không yên tâm, nhích nhích chiếc ghế sang, nỗ lực mà khuyên nhủ: "Tôi nghe nội dung cuộc nói chuyện của cô, có phải xem đầu dây bên kia là Trân Bằng Cương không? Tôi không biết cô và anh ta làm sao quen biết nhau, nhưng tôi hiểu tâm trạng của cô, tôi nhất định sẽ giúp Trần Bằng Cương tìm ra hung thủ giết hại anh ta. Còn cô ấy, cô vẫn còn rất trẻ, bình thường nhìn trạng thái tinh thân cô cũng rất tốt, thỉnh thoảng xuất hiện ảo thính ảo giác cũng không phải bệnh nghiêm trọng, nhất thiết đừng giấu bệnh sợ thây, đừng để bệnh nhỏ không chữa thành bệnh lớn."
Lý Lạc Phàm bấy giờ mới phản ứng lại được, lúc nấy nói điện thoại Trần Bằng Cương là trạng thái hồn thể, tiếng của anh ta người bình thường căn bản không nghe thấy, vì vậy Chu Chính Dương mới cho rằng cô đang tự nói tự trả lời.
Lý Lạc Phàm vươn tay vỗ võ vai Chu Chính Dương, ý vị thâm trường mà nói: "Chỉ sợ một chút nữa người mà anh cảm thấy tâm thần phân liệt là anh đó ”
*x**
Nửa tiếng sau, Trương Nhã Lệ được một nhân viên công tác mời vào trong, trong tay cầm theo một con hạc giấy: "Tôi đã dẫn anh ta đến rồi." Lý Lạc Phàm gật đầu, cho nhân viên công tác ra ngoài xong trực tiếp vươn tay kéo tấm rèm đang che bức tường ra, lộ ra phần thuỷ tinh chiếm phân nửa bức tường.
"Đây là thuỷ tỉnh đặc thù được đặc chế" Lý Lạc Phàm ra hiệu cho Chu Chính Dương qua đây: "Bên đó không nhìn thấy chúng ta, cũng không nghe được chúng ta nói chuyện. Còn chúng ta không những nhìn được rõ ràng đối diện, cũng có thể nghe được âm thanh bên đó."
Chu Chính Dương nhìn thấy Trân Tứ Hải nằm trên giường bệnh, chỉ thấy tuy rằng ông ta đang nhắm mắt, nhưng đầu vẫn luôn động đậy, dường như sắp tỉnh rồi.
"Thời cơ sắp đến rồi." Lý Lạc Phàm không biết từ đâu lấy ra được một chiếc điều khiển, kéo rèm chống chói phòng bệnh bên cạnh xuống, chỉ mở một chiếc đèn mờ mờ: "Nhã Lệ, cô đưa anh Trần qua bên đó, nhớ phải dặn dò anh ta nói ra chuyện mẹ kế và thợ mộc Tào. Chỉ cân đè đổ tia hi vọng cuối cùng của Trần Tứ Hải với Trần Ái Long, chúng ta mới có thể hỏi được chuyện nấm độc năm đó."
"Được.' Trương Nhã Lệ xoay người ra ngoài, mười mấy giây sau phòng bệnh bên cạnh xuất hiện bóng dáng của cô ấy. Chỉ thấy cô ấy mở con hạc giấy trong tay ra, một vệt bóng dáng mơ hồ từ hạc giấy chui ra đáp xuống mặt đất.
Chu Chính Dương có hơi ngây ngốc xoa xoa hai mắt, không thể lý giải được vì sao từ hạc giấy lại chui ra được một bóng người. Nhưng sự việc tiếp theo càng làm cậu chấn kinh hơn, chỉ thấy cái bóng đó càng ngày càng rõ nét, càng ngày càng dài, dường như đã biến thành một người" thật sự, thậm chí Chu Chính Dương còn nhìn rõ được cả nếp nhăn trên áo người đó.
Vài giây sau,người" đó xoay người lại, làn da xanh tím, gương mặt sưng húp, mặt mày lại trông giống Trân Bằng Cương đã chết như đúc.
Cơ thể Chu Chính Dương lảo đảo, cố gắng vịn chắc bức tường thuỷ tỉnh mới không ngã xuống. Cậu ngoảnh đầu lại, rất khó khăn nhìn Lý Lạc Phàm mà lộ ra nụ cười còn khó hơn cả khóc: "Lúc nãy cô nói đúng, tôi cảm thấy tôi tâm thần phân liệt rôi! Tôi vậy mà lại xuất hiện ảo giác!
Trân Bằng Cương bay đến trước giường yên lặng nhìn người đàn ông lớn tuổi trên giường, so với năm năm trước, Trân Tứ Hải già đi rất nhiều, nếp nhăn trên mặt chăng chịt, da mí mắt sụp sâu xuống, cánh tay đặt trên chăn gây gò căằn cỗi, mu bàn tay dán băng cầm máu sau khi truyền dịch xong, do thời gian đè chặt không đủ lâu, đã xuất hiện về thâm tím.
Bạn cần đăng nhập để bình luận