Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 270: Chương 270

Chương 270: Chương 270Chương 270: Chương 270
Chương 270: Chương 270
Người phụ nữ mặc áo choàng đen chắc chắn đã thu được rất nhiều tiền của nhà họ Tào, bà ta kiên nhẫn đợi khoảng mười phút, sau đó dùng giọng khàn khàn kêu lên: "Giờ lành đã đến, mời tân lang và cha mẹ ngôi vào vị trí."
Nhà họ Tào khóc lóc lấy tay áo lau nước mắt, bất đắc dĩ buông con trai ra, đích thân đưa nó đến bên Trân Hiểu Nhã. Mẹ Tào buông tay con trai ra, nhìn Trân Hiểu Nhã bằng ánh mắt gian xảo, hà khắc, hừ lạnh một tiếng: "Kết hôn xong thì mày là người nhà Tào của tao, xuống đó nhất định phải chăm sóc tốt cho con trai tao, nếu không tao sẽ không tha cho mày!"
Trân Hiểu Nhã vừa nghe thấy liên tức giận, biết Lý Lạc Phàm ở bên cạnh, cô ta cũng chẳng cảm thấy sợ hãi, không khách khí nói lại: 'Bà nghĩ tôi bằng lòng gả cho đứa con trai đã chết của bà? Thể diện của bà cũng lớn thật đấy! Cũng không coi coi hắn ta có xứng hay không! Tôi nói cho bà biết, trói tôi đến đây cũng vô dụng, không cần biết hắn ta sống chết thế nào tôi cũng sẽ không cưới con trai bà đâu! Nếu tôi thực sự bị bà hại đến nỗi đi đời nhà ma, tôi sẽ xuống Địa phủ kiện bà với Diêm vương, để Tào Đại Bảo bị trừng phạt dưới địa ngục, mẹ con hai người xuống đó đền mạng cho tôi!"
Mẹ Tào nghe vậy có chút chột dạ, nhưng lại cảm thấy tự tin khi nghĩ đến số tiền mình đã bỏ ra cho tiền sính lễ: "Mẹ mày đã nhận sính lễ của nhà tao, mày chính là con dâu của tao!"
Trần Hiểu Nhã hừ lạnh: "Ai lấy thì kêu người đó gả! Bây giờ vừa hay bắt hồn phách của mẹ tôi đi, chẳng tốn thời gian đâu, tôi cũng có thể làm phù dâu cho bà ta hay đại loại thết"
"Con khốn này, mày thật lắm mồm!" Mẹ Tào hận nghiến răng nghiến lợi: "Đợi mày và con trai của tao kết hôn xong..."
Trân Hiểu Nhã cười: "Đợi tôi và con trai bà kết hôn xong thì làm sao? Bà cắt cổ tự sát rồi xuống địa ngục tìm tôi chơi trò mẹ chông nàng dâu à? Nếu bà thật sự dám làm vậy, tôi sẽ phục bà sát đất!"
Mẹ Tào không nói nên lời, lúc này bà ta mới nhận ra con trai mình đã chết, con dâu cũng sẽ chết, bà ta thực sự không thể lợi dụng quyền lực của mẹ chồng. Nhưng khi nghĩ tới Trân Hiểu Nhã sắp chết, bà ta không thiết phải tức giận nữa, ai lại so đo với một người sắp chết?
Mẹ Tào mỉm cười với Trân Hiểu Nhã, khuôn mặt tiểu nhân hiện rõ những suy nghĩ trong lòng bà ta, Trân Hiểu Nhã dậm chân giận dữ.
"Được rồi!" Người phụ nữ mặc áo choàng đen cắt ngang cuộc tranh cãi giữa hai người: "Hôn lễ sắp bắt đầu, mời tân lang, tân nương và cha mẹ hai bên trở về chỗ ngồi!"
Mẹ Tào vội vàng ngồi xuống chiếc ghế đã được bày sẵn, nhìn con trai đứng trước mặt, nước mắt lại trào ra, con đã lớn rồi, còn trẻ thế chưa có con đã đi rồi!
Người phụ nữ mặc áo choàng đen vốn tưởng rằng Trân Hiểu Nhã sẽ không an phận bái thiên địa, nào ngờ rằng cô ta lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tào Đại Bảo, trông như đang chờ đợi để hành lễ.
Chẳng lẽ biết bản thân dù có kháng cự cũng không được nên đã từ bỏ rồi? Người phụ nữ mặc áo choàng đen lẩm bẩm trong lòng: Cô gái này biết thời thế đó chứ.
Ở phía xa xa, trong màn đêm vọng đến mười hai tiếng chuông, người phụ nữ áo choàng đen khản giọng thét lên: "Giờ lành đã đến, hôn lễ bắt đầu!"
Bà ta giơ cao tay phải: "Tế trời đất, trình hôn thư!”
Một mảnh giấy đỏ từ trong không trung hiện ra, chữ viết trên đó tỏa ra ánh sáng vàng, Trân Hiểu Nhã nheo mắt đọc kỹ, dòng chữ trên cùng "Hôn thư minh hôn' hiện ra trong tâm mắt.
"Hôn thư minh hôn, cho trời và đất biết rằng có một cặp vợ chồng mới kết hôn âm dương. Tân lang Tào Đại Bảo, sinh vào tháng 4 năm 1993..."
"Phanh!" Một tia lửa từ trên trời rơi xuống, trúng vào tờ hôn thư lơ lửng trên không, trong nháy mắt đốt rụi hôn thư, một lúc sau, tro bụi rơi xuống.
Người phụ nữ áo mặc choàng đen không dám tin ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu tại sao tờ hôn thư do chính tay mình làm lại đột nhiên bị đốt sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận