Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 113: Chương 113

Chương 113: Chương 113Chương 113: Chương 113
Chương 113: Chương 113
Trương Đức Dũng vừa mới nghe thấy cô nói thế thì tinh thần, ý chí ngay lập tức quay trở lại, anh ta nhanh chóng chen thân người vào khoảng trống của khe nứt ở trên bức tường mà đi theo phía sau Lý Lạc Phàm.
Vết nứt trên bức tường này khá hẹp và mảnh, bên trong lại tối tăm, không thể nhìn thấy điểm cuối cùng. Vốn dĩ con người ta thường sẽ cảm thấy sợ hãi khi ở trong bóng tối, đặc biệt hơn nữa là hôm nay họ lại gặp phải những chuyện kỳ quái, quỷ dị như vậy, thần kinh của ba người kia vốn đã căng thẳng, chỉ cần một cử động dù nhỏ nhất thì cũng đều có thể đánh gục được họ ngay tức thì.
Lý Lạc Phàm đi trước dẫn đường trong con đường nhỏ giữa khe nứt, cô sải bước mà không hề có chút sợ hãi. Giám đốc Ngụy run rẩy mà lấy chiếc điện thoại di động ra và bật đèn pin lên, nhưng ánh sáng ấy vô cùng yếu ớt, chỉ vừa mới được chiếu lóe lên, trong chốc lát đã bị bóng tối nuốt chửng một cách nhanh chóng, vốn dĩ nó chẳng có tác dụng gì, mà chỉ càng khiến cho mọi người thêm sợ hãi hơn mà thôi.
Trương Đức Dũng cũng cố gắng thử duỗi tay ra để nắm lấy thứ gì đó, nhưng khi anh ta chạm tay vào bức tường tối đen bên cạnh, trong chốc lát lại lập tức ngơ ngác, ngây ngốc: 'Lý... Lý tổng... Tại sao tôi không thể nhìn thấy bức tường này nhưng lại có thể chạm tay vào nó?”
Lý Lạc Phàm chẳng thèm quay đầu lại nhìn mà nói: "Điều này là điều bình thường, con đường mà anh đang đi bây giờ không phải là con đường của con người đi, mà nó là quỷ lộ*."
*Quỷ lộ: từ dùng để ám chỉ con đường không dành cho con người đi mà dành cho ma quỷ đi.
"Quỷ lộ?" Hai chân của Trương Đức Dũng đồng loạt run lên, siết chặt cánh mông lại, cố gắng kìm nén chất lỏng suýt nữa đã tuôn trào ra ngoài. Anh ta hít một hơi thật sâu, cố nghĩ ra một chuyện gì đó nhẹ nhàng, thoải mái hơn để nói: "Ý của tôi là, nếu như bức tường này thật sự đã nứt ra thì lẽ ra khu vườn ở phía sau của tòa nhà chính là nơi mà chúng ta sẽ đi ra chứ không phải một nơi như thế này... Cái đó, Lý tổng, cô có thể đi chậm lại một chút có được hay không? Ở nơi này tối quá, chúng tôi thật sự nhìn thấy không rõ, sợ là sẽ không theo kịp cô mất!"
"Anh không nhìn thấy sao?" Lý Lạc Phàm dừng lại, rôi tự tay đánh bản thân mình một cái: "Tôi quên mất anh không có năng lực có thể nhìn trong bóng tối!"
"Cô còn có năng lực có thể nhìn vào ban đêm sao?" Chu Thắng Thành cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, khâm phục sát đất bà chủ nhà mình, còn có cái gì mà bà chủ của ông ta không thể làm được chứt Lý Lạc Phàm lấy chiếc bút Bạch Ngọc và một tờ giấy vàng từ trong cái túi kia, cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng lại nhưng cũng chẳng tìm kiếm được cái gì có thể khiến cô hài lòng cả, khi ánh mắt cô nhìn vào thân hình mũm mĩm của Chu Thắng Thành, đôi mắt của cô lập tức sáng bừng lên: "Phó giám đốc Chu, ông quay lưng lại và cho tôi mượn lưng dùng một chút nha."
Mặc dù Chu Thắng Thành không biết rốt cuộc Lý Lạc Phàm muốn mượn cái lưng của mình dùng để làm gì, nhưng ông ta vẫn thành thật theo lệnh mà quay người lại, còn ngôi xổm xuống với tư thế chống tứ chi xuống đất như ngựa.
Lý Lạc Phàm bảo ông ta cúi người và đi thẳng về phía trước, đặt sau lưng ông ta một mảnh giấy nhỏ màu vàng đã cắt gọn sẵn, sau đó cô còn lấy một cây bút Bạch Ngọc ra, vẽ một lá bùa lên đó một cách nhanh chóng. Mặc dù cả Trương Đức Dũng và giám đốc Ngụy đều không thể nhìn thấy rõ động tác của Lý Lạc Phàm, nhưng hai người họ đều rất ngoan ngoãn mà đứng sang một bên, cũng chẳng gây ra phiền toái gì.
Dạo gân đây, sau khi Lý Lạc Phàm có được cây bút Bạch Ngọc thì tỷ lệ vẽ bùa thành công của cô đã tăng vọt lên, thậm chí loại phụ trợ này lại càng tiện lợi hơn, cũng có thể liên mạch lưu loát mà chỉ cần thực hiện trong một lần duy nhất. Nửa phút sau, một mảnh giấy bùa được rút ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận