Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 341: Chương 341

Chương 341: Chương 341Chương 341: Chương 341
Chương 341: Chương 341
"Nghe nói Khổng Giáp thờ phụng quỷ thân, lại có chút thuật pháp trong người." Lý Lạc Phàm quay đầu nhìn Liễu Như Thị: 'Khổng Giáp biến thành xác khô khó đối phó hơn Cơ Ngọc nhiều."
Liễu Như Thị nhìn Lý Lạc Phàm: "Cô Sợ sao?”
"Nếu sợ tôi đã không tới, nhưng tôi lo lắng cho bọn họ, anh mang bọn họ rời khỏi nơi này đi, huyễn cảnh còn lại tôi tự mình xông qua. Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Như Thị, thân sắc tự nhiên cười cười: "Dù sao thì cho dù anh có ở bên tôi thì anh cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn, vậy thà anh rời đi cùng bọn họ trước còn tốt hơn."
Liễu Như Thị yên lặng nhìn Lý Lạc Phàm một lát, bỗng nhiên vung tay lên, mấy lá bùa hiện ra treo trên không trung, giây tiếp theo bùa chú chiếu ra quang mang, thân ảnh người trẻ tuổi đang chém giết cùng xác khô trong sân chợt lóe lên rồi biến mất không thấy đâu.
"Tôi đưa tất cả bọn họ ra ngoài." Liễu Như Thị vung tay lên, xác khô trong sân trong nháy mắt hóa thành tro bụi: "Hành động lần này, tôi đi cùng cô."
Bộ xác khô ở ảo cảnh tâng thứ năm đã bị hai người Lý Lạc Phàm và Liễu Như Thị hợp tác tiêu diệt sạch sẽ, mấy dãy nhà nối liền với nhau của Lý Lạc Phàm đều bị đốt cháy, chỉ còn lại một tòa nhà cao tầng độc lập ở phía sau ảo cảnh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi tới phía trước tòa nhà cao tâng, cửa tòa nhà cao tâng bị khóa chặt, bên trong không có bất kỳ tiếng động nào, trông có vẻ rất âm trâm.
Lý Lạc Phàm vung tay lên, sợi dây thừng thật dài bị quăng ra ngoài, trực tiếp đánh bay cửa gỗ ra ngoài. Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, không có bất kỳ tiếng động cũng không có bất kỳ khối bộ xác khô nào đi ra.
Trong lòng Lý Lạc Phàm cảm thấy có chút buôn bực, nhưng càng là ở trong loại tình huống này thì cô lại càng không dám thả lỏng, tay phải nắm chặt lấy dây thừng, tay trái nắm lấy bùa lôi kích, cảnh giác mà đi tới cửa nhìn vào bên trong một cái, nhưng vừa nhìn thấy bên trong thì cô liên ngây ngẩn cả người.
Trong phòng cũng không có bộ xác khô nào, mà là hai người mặc quần áo vải thô thời Dân Quốc đang ngồi dưới đất, một người trông khoảng ba bốn mươi tuổi, một người mới mười tuổi, hai mắt họ đều đang dại ra mà nhìn về phía trước, bên cạnh bọn họ còn có một con chó đất đang nằm úp sấp.
Trong nháy mắt Lý Lạc Phàm liên nhớ tới người bạn cùng phòng là Nhiếp Tử Hàm từng nói nói đến con chó đất ở quê nhà cô ấy, theo như cô ấy nói thì con chó đất kia là do ba cô ấy nuôi, không biết ăn cái gì mà chết đi rồi sống lại, bị những con chó khác cắn đến mức máu me be bét mà cũng khỏi hẳn rất nhanh, sau đó con chó đất kia lại sống thêm năm năm rồi mới chết và được chôn ở sân sau.
Nhìn con chó cứng mà lại không chết này, trong lòng Lý Lạc Phàm cảm thấy rùng mình, năm đó con chó kia thật sự đã hoàn toàn chết sao? Hay là lại một lân nữa chết đi rôi sống lại và đi vào trong ảo cảnh này, trở thành bộ dáng như hiện tại.
Dường như là chú ý tới cái nhìn chăm chú của Lý Lạc Phàm, con chó kia vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lý Lạc Phàm một cái, rồi lại cúi đầu xuống, lộ ra bộ dáng không còn thiết sống. Mà từ đầu đến cuối, hai người kia đến ngay cả ánh mắt cũng không nhúc nhích, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vê phía trước. Lý Lạc Phàm thu tấm bùa trong tay lại, vung sợi dây thừng lên cuốn ở trên tay, đi tới trước mặt hai người kia, nhẹ nhàng ngôi xổm xuống, đánh giá tình trạng của hai người.
Trạng thái của hai người này cũng có chút kỳ quái, rõ ràng là đã chết, nhưng hôn phách cũng không thoát khỏi thân thể, thân thể không có dấu hiệu bị hư thối khô héo, nói trắng ra là người sống nhưng không có hô hấp và nhịp tim đập, nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại đây, thì qua trăm nghìn năm sau, bọn họ sẽ giống như những bộ xác khô ở bên ngoài kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận