Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 51: Chương 51

Chương 51: Chương 51Chương 51: Chương 51
Chương 51: Chương 51
"Bang! Bang! Bang! Tiếng vỗ tay đơn độc vang lên,phán quan" mặc áo choàng đen che mặt vỗ vỗ tay: "Được đấy, có can đảm, có kỹ năng. Vốn dĩ tôi còn không đặt đồng nữ như cô vào trong mắt, nhưng không ngờ cô thực sự rất ấn tượng, cho nên tôi sẽ cho cô cái vinh dự này!
"Ông cũng xứng?" Ngón tay Lý Lạc Phàm khẽ nhúc nhích, giữa hai ngón tay xuất hiện một lá bùa màu vàng, cô búng về phía con quỷ mặc áo choàng đen, lá bùa hóa thành quả cầu lửa màu xanh lục rồi gâm rú bay đi, rơi xuống trên người ông ta, lập tức bốc cháy.
Con quỷ áo đen vén áo choàng lên, ngọn lửa lập tức bị dập tắt, ông ta cười khặc khặc, vẫy vẫy tay, mặt đất dâng trào, hai bộ xương khô từ dưới đất chui lên: "Nếu chỉ là chút tài mọn này, sợ là cô không thoát nổi đâu!" Lý Lạc Phàm nhìn bộ xương khô rồi bật cười một tiếng, cô dùng chân hất túi xách của mình lên tay, lấy một chiếc rìu từ trong túi ra, sau đó ném chiếc túi về phía Trương Hiên Minh: "Trông túi giúp tôi!"
Trương Hiên Minh luống cuống đỡ được cái túi, liếc nhìn qua khóa túi không đóng chặt, anh ta thấy bên trong có một chiếc la bàn, một cái thước bằng gỗ, một thanh kiếm tiền xu*, một cái chuông, còn có một cái bút lông, một hộp chu sa và một xấp giấy vàng, nói chung, còn nhiều dụng cụ anh ta chưa thấy được, lộn xộn nhưng thật ra không hề ít. Anh ta lập tức ôm chặt chiếc túi, tay kia vẫn nắm lá bùa Lý Lạc Phàm đưa mình, tâm trạng lo lắng quan sát tình huống của Lý Lạc Phàm.
*Kiếm tiền xu: kiếm được làm từ các đồng xu, gắn kết với nhau bằng các sợi chỉ đỏ, là công cụ trừ tà.
Đối mặt với bộ xương khô, Lý Lạc Phàm vẫn thản nhiên như trước, chỉ thấy cô thuần thục đá bộ xương, bổ một rìu xuống, chém vỡ đầu bộ xương, tứ chi vốn đang vùng vẫy trên đất lập tức trở thành một đống xương vụn. Như vậy lại càng nhàn, Lý Lạc Phàm thậm chí chẳng thèm nhấc chân, cô lập tức xoay người chẻ đôi đầu bộ xương, đừng nói Trương Hiên Minh đang xem không kịp phản ứng, ngay cả chính bộ xương cũng khựng lại nửa nhịp rồi mới ngã xuống.
Trương Hiên Minh nhìn thấy từng mảnh xương rơi lả tả, tâm trạng anh ta vô cùng phức tạp, dù sao người ta cũng là bộ xương khô, là yêu quái nổi danh trong Tây du ký, cuối cùng lại bị Lý Lạc Phàm trước mặt hạ gục chỉ bằng một cái vung rìu. Không có đại chiến ba trăm hiệp để tiếp tục phân thắng bại sao? Thắng dễ dàng như vậy, khiến anh ta cảm thấy bản thân cũng có thể làm được! Lý Lạc Phàm cười nhạt, cô câm rìu chĩa về phía con quỷ mặc đồ đen, đáp trả ông ta bằng chính lời của ông ta: "Nếu chỉ có chút tài mọn này, muốn cầm chân tôi ở đây không dễ đâu."
Gương mặt của quỷ mặc đồ đen bị mũ trùm đầu che khuất, không thấy rõ vẻ mặt, ông ta im lặng lơ lửng giữa không trung, đột nhiên hai tay ông ta nâng lên, giơ lên qua đầu. Theo động tác của ông ta, mặt đất rung chuyển, một lượng đất lớn dâng lên, mùi tanh lập tức tràn ngập trong không khí.
Lý Lạc Phàm biến sắc, cô nhanh chóng đi đến cạnh Trương Hiên Minh, ném chiếc rìu xuống đất, thò tay vào túi, lấy ra thanh kiếm tiền xu và một cái chuông nhỏ tinh xảo.
Trương Hiên Minh nhìn thấy vẻ mặt của Lý Lạc Phàm, bản thân cũng sốt ruột theo, anh ta vội cầm rìu lên, bất an lên tiếng hỏi: "Sẽ có thứ gì chui từ dưới đất lên đây?" Lý Lạc Phàm nhanh chóng đáp: 'Có thể là cương thi, một lúc nữa tôi không chú ý đến anh được, anh tìm một cái cây to rôi nấp đằng sau, tuyệt đối không được để cương thi chạm vào."
"Cương thi... Trương Hiên Minh lập tức nhớ đến hình tượng cương thi kinh điển: trên người mặc quan phục thời Thanh, gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen sì, giữa trán có một lá bùa màu vàng, như vậy hình như cũng không đáng sợ lắm? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ sẵn sàng lâm trận đón địch của Lý Lạc Phàm, anh ta rất phối hợp mà che miệng, thấp giọng hỏi: "Một lúc nữa tôi nhịn thở, không phải hắn sẽ không tìm thấy tôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận