Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 58: Chương 58

Chương 58: Chương 58Chương 58: Chương 58
Chương 58: Chương 58
Nhìn thấy cô xem qua tài liệu, Trân Dư Thịnh vội vàng khoe thành tích: "Mấy năm nay ba đã phát ra rất nhiều thông báo tìm người mất tích, thuê cả thám tử tư với giá cao để tìm kiếm tin tức vê mẹ con con. Nhưng ba thực sự không ngờ răng rằng mẹ con lại đưa con tới một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, nếu không thì ba đã tìm thấy con từ lâu rồi, cũng không để con phải chịu khổ nhiêu năm như vậy."
Lý Lạc Phàm ném mấy thứ này lên bàn, khoanh tay nhìn Trân Dư Thịnh: "Sao mẹ tôi lại đưa tôi đến đây?"
"Mẹ con được cưng chiều từ nhỏ, không chịu nổi chút tủi thân nào, tính tình vẫn còn như nữ sinh trung học, ngoại trừ vẽ tranh và chơi đàn ra không có sở thích nào khác, bạn bè cũng không có nhiều nên cô ấy rất phụ thuộc vào cha. Có một lần công ty rất bận, xã giao nhiều, những hôm muộn quá ba sẽ ngủ lại công ty. Cũng vì chuyện này mà mẹ con không vui, cãi nhau với cha. Lúc ấy vì chuyện của công ty nên ba không còn sức nữa, đã phớt lờ cô ấy, cứ nghĩ rằng một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Nhưng không ngờ....
Trân Dư Thịnh thở dài một tiếng, xoa xoa giữa mày: "Cô ấy đưa con đi xa, không để lại bất cứ lời nhắn nào.
Ba thực sự không ngờ rằng lần chia tay này không chỉ chia cắt ba và cô ấy mãi mãi mà còn bỏ lỡ sự trưởng thành của con."
Trân Dư Thịnh liếc trộm khuôn mặt của cô, thận trọng hỏi: 'Lạc Phàm, con xem, ba đã chứng minh thân phận của mình rồi, con có thể theo ba về nhà được không? Sau này ba sẽ chăm sóc cho con thật tốt!"
Lý Lạc Phàm cười nhạt, cô không tin bất cứ lời nào của Trần Dư Thịnh. Nhưng cô rất tò mò, Trần Dư Thịnh đã bỏ rơi cô nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ ông ta lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô?
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Gõ ngón tay lên bàn hai lần, Lý Lạc Phàm chậm rãi lắc đầu: "Bây giờ không được, tôi sắp thi đại học rồi, chờ kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc rồi nói sau." "Cũng được!" Trân Dư Thịnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt tràn đầy ý cười: "Còn một tháng nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học, con ôn tập thật kỹ vào, ba về nhà chuẩn bị, dặn dò dì giúp việc dọn cho con một phòng quân áo thật lớn. Đúng rồi, con thích màu gì? Con gái chắc là thích màu hồng nhỉ, ba bảo dì giúp việc chuẩn bị cho con phòng công chúa màu hồng được không?"
"Không cần.' Lý Lạc Phàm thu hồi mặt cười: "Con người tôi âm khí rất nặng, chuẩn bị một phòng màu đen trắng là được."
Nụ cười của Trân Dư Thịnh đông cứng lại, những ngay sau đó vẫn mỉm cười hiền lành: "Con bé này, tính tình không hề ôn hòa như mẹ con chút nào, đến giờ vẫn còn giận cha. Được rồi, con cố gắng học hành chăm chỉ, ba không làm phiên con nữa, đợi con thi đại học xong ba sẽ tới đón con.
Ông ta chỉ vào túi đựng tài liệu, không quên nhắc nhở: "Trên túi có số điện thoại của cha, trong khoảng thời gian này nếu gặp khó khăn gì có thể liên hệ với cha. Nếu không có tiên, cũng có thể xin cha."
Nhìn nụ cười thâm ý của Trân Dư Thịnh, Lý Lạc Phàm cũng mỉm cười: "Không cần, tiên của tôi đủ dùng rồi."
Trân Dư Thịnh nhếch môi: "Vậy được, một tháng nữa ba sẽ tới đón con." Lý Lạc Phàm ngồi lì trên ghế: "Đi thong thả, không tiễn!" Trân Dư Thịnh nhìn Lý Lạc Phàm một lúc, sau đó mới xoay người rời khỏi tiểu viện, trợ lý nấy giờ đứng ở cửa biết ý giúp Lý Lạc Phàm đóng cửa lại, sau đó vội vàng đuổi theo Trân Dư Thịnh, mở ra cửa xe cho ông ta.
Trên mặt của Trân Dư Thịnh lúc này không còn chút tươi cười nào mà tràn đầy tức giận, đã làm chủ tịch tập đoàn Minh Quang hơn mười năm, đây là lần đầu tiên sau ngân ấy năm có người không nể mặt ông ta, đáng ghét nhất là người này còn là con gái ruột của ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận