Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 358: Chương 358

Chương 358: Chương 358Chương 358: Chương 358
Chương 358: Chương 358
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi phân tâm nên mới khiến anh bị thương." Lý Lạc Phàm áy náy xoa xoa tay: "Còn nữa, cảm ơn anh. Nếu không có anh chặn lại chỉ sợ gã đã cào vào mặt tôi rồi."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Liễu Như Thị nghiêm túc nhìn cô: "Dù sao thì tôi và cô cũng đang hành động cùng nhau, bảo vệ đồng đội chả phải là nghĩa vụ của tôi sao?"
Lý Lạc Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Liễu Như Thị.
Liễu Như Thị khẽ mỉm cười nhìn cô: "Cô đã dạy tôi, chỉ có những người có thể hỗ trợ lẫn nhau mới được gọi là đồng đội, hy vọng lần này tôi có thể vượt qua khảo nghiệm."
Nụ cười trên mặt Lý Lạc Phàm từng chút nở rộ, cô gật đầu mạnh, rạng rỡ như một bông hoa: ˆĐã qua.ˆ Liễu Như Thị mỉm cười, giơ bàn tay không bị thương lên xoa đầu cô: "Được rồi, thu thập tàn dư của Khổng Giáp rồi đi thôi."
"Được!" Lý Lạc Phàm chạy đi kiểm tra tro tàn, nhìn theo bóng lưng của cô, Lưu Như Thị đột nhiên gọi cô lại: "Lý Lạc Phàm, bị ép trưởng thành, bị ép học tập, cô có cảm thấy tức giận không?”
Lý Lạc Phàm quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh: "Hả? Tại sao tôi lại tức giận? Những thứ tôi học được chính là truyền thừa mà người khác mơ ước, không phải tôi nên cười trộm sao?”
Liễu Như Thị chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt." ***
Lúc hai người ra khỏi sơn động đã là sáng hôm sau, Bành Tư Di và hai anh em họ Vương đang ngủ say bên cánh cửa mở trong xe, Lý Lạc Phàm đi tới vỗ nhẹ cho ba người tỉnh lại: "Dậy đi, chúng ta về thôi." Bành Tư Di ngái ngủ mở mắt ra, vừa nhìn thấy Lý Lạc Phàm thì lập tức hưng phấn, đưa tay ôm lấy cánh tay cô: "Sư phụ, cậu không sao chứ?" "Mình không sao, nhưng Liễu Như Thị bị thương." Lý Lạc Phàm nhìn hai anh em đang ngáp dài: "Ai trong các cậu biết lái xe?"
Vương Tường Vũ vội vàng giơ tay: "Tôi có thể lái xe."
"Được rồi, vì tôi đã cứu mấy người nên tôi sẽ cho một cơ hội báo đáp ân tình, đưa chúng tôi trở vê thủ đô đi." Lý Lạc Phàm chỉ vào Vương Hạo Lỗi: "Anh có thể đi cùng hoặc là về nhà luôn ngay bây giờ."
Vương Hạo Lỗi vội vàng nói: "Tôi và anh ấy ở cùng nhau."
"Không sao đâu.' Lý Lạc Phàm xua tay: Lên xe đi."
Liễu Như Thị sửng sốt nhìn Lý Lạc Phàm nhường ghế lái: "Thật ra tôi có thể lái xe về, chỉ là vết thương nhẹ thôi." "Anh không ngủ cả ngày lẫn đêm, tôi không muốn đặt mạng sống của mình vào tay anh." Lý Lạc Phàm đẩy Liễu Như Thị ngồi vào ghế sau, mình ngồi ở giữa, để Bành Tư Di ngồi ở phía bên kia, một người trong anh em họ Vương chịu trách nhiệm lái xe, một người chịu trách nhiệm điều hướng.
Xe chậm rãi khởi động, thôn Hạ Gia vốn là một con đường đất, vì đã lâu không có người ở nên mặt đất rất gồ ghê. Lần đầu tiên Vương Tường Vũ lái xe Cullinan, có phân mới lạ không dám lái quá nhanh khiến xe càng rung lắc dữ dội, chẳng bao lâu sau, Lý Lạc Phàm vì rung chuyển mà choáng váng, dựa đầu vào bên vai Bành Tư Di ngủ thiếp đi.
Bành Tư Di lập tức nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người Lý Lạc Phàm, nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí vai của cô ấy để Lý Lạc Phàm ngủ thoải mái hơn. Nhìn hai cô gái nương tựa vào nhau, Liễu Như Thị đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa.
Lắc đầu bất lực, Liễu Như Thị lấy điện thoại di động ra, mở một phần mềm, nếu Lý Lạc Phàm tỉnh lại, chắc chắn cô sẽ nhận ra đó là giao diện trò chuyện của quỷ mà cô quen thuộc nhất.
Giao diện trò chuyện của Liễu Như Thị chỉ có một hộp thoại, anh bấm vào đó gõ: "Liễu Nhiên anh nghĩ sao vậy, tại sao lại cho Lạc Phàm một cây Lang Nha Bổng làm pháp khí chứ?"
Một lúc sau, bên kia rep lại vẻ mặt trợn trắng mắt: "Tôi thích!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận