Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 393: Chương 393

Chương 393: Chương 393Chương 393: Chương 393
Chương 393: Chương 393
Lý Lạc Phàm thất vọng buông lỏng tay ra, có chút không phục: "Chẳng lẽ huyền môn chẳng có người nào tốt à?"
"Có chứ, không phải có cô đấy à” Liễu Như Thị tỏ vẻ thoải mái nói: "Cho nên mỗi lần hành động liên quan đến Thái Tuế tôi chỉ nói với cô."
Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Như Thị, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản giống như anh nói, nhưng hiện giờ quả thực cô không nghĩ ra lý do anh thà liều mạng ở trong nguy hiểm cũng không mang theo những người khác là gì.
Ngay khi Lý Lạc Phàm đang suy nghĩ lung tung, Liễu Như Thị gọi cô một tiếng: "Đúng rồi, lân hành động này cô còn có nhiệm vụ bên trong. Nếu đúng theo phỏng đoán của chúng ta, mưu sĩ làm những việc này là vì hồi sinh một người, vậy thì chắc chắn trong mắt trận sẽ là một chiếc quan tài, tôi muốn cô thiêu huỷ chiếc quan tài đó."
Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Như Thị: "Thiêu huỷ quan tài đồng nghĩa với việc phá huỷ mưu tính và chấp niệm mấy ngàn năm của mưu sĩ đó, mưu sĩ đó có thể sẽ phát điên lên. Mưu sĩ không điên anh đã cảm thấy chúng ta đánh không lại, nếu điên rồi có phải là lúc đó chúng ta sẽ phải chết ở bên trong ngay lập tức không?”
"Không đâu, sau khi thiêu huỷ quan tài cô phải lập tức rời đi, tôi sẽ lo việc còn lại, ngoài ra cô phải nhớ kĩ." Liễu Như Thị trịnh trọng nói: "Tuyệt đối không được mở nắp quan tài, càng không được nhìn người ở bên trong quan tài."
"Ngàn vạn lần nhớ kỹ!"
"Nhất định không được nhìn!"
Lý Lạc Phàm lẳng lặng nhìn Liễu Như Thị, Liễu Như Thị cũng cúi đầu nhìn Lý Lạc Phàm, bốn mắt nhìn nhau, hai người đêu không nói gì, thậm chí trong giây phút này đại não cũng ngừng hoạt động, cứ đơn giản là nhìn chằm chằm vào đối phương như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Liễu Như Thị thở dài một tiếng cực nhỏ không dễ nhận ra, cố gắng áp chế cảm xúc của mình: "Lạc Phàm, đời này cô có cảm thấy hạnh phúc không?"
Lý Lạc Phàm bị vấn đề này làm cho hơi sửng sốt, không hiểu tại sao tự nhiên Liễu Như Thị lại hỏi vấn đề này, chẳng qua cô vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: "Tôi cảm thấy tốt lắm, mặc dù khi tôi còn bé không bố không mẹ, nhưng mà có sư phụ ở đó, người cố gắng cho tôi tất cả sự yêu thương, để cho tôi không khác gì những đứa trẻ khác."
"Sau đó sư phụ tôi qua đời... Lý Lạc Phàm nói đến đây bỗng nhiên dừng lại một chút, lúc này mới tiếp tục nói: "Thật ra tôi chưa bao giờ nói với người khác, tất cả kỹ năng của huyền môn trên người tôi đều là học được từ Địa phủ, sư phụ tôi quen biết một nhân vật lớn ở Địa phủ, người dùng ánh sáng công đức của mình để trao đổi với người đó, giúp tôi trói buộc với hệ thống của Địa phủ, kể từ đó tôi được coi như nhân viên thuộc biên chế của Địa phủ làm việc ở dương gian, hồn phách và cơ thể của tôi đều có thể ra vào Địa phủ bất cứ lúc nào."
"Liễu đại nhân của Địa phủ giúp tôi tìm tất cả các vị đại lão của huyền môn từ trước đến nay, chỉ vài năm ngắn ngủi đã huấn luyện tôi từ một tân binh trở thành một đại lão như bây giờ, mặc dù chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người của huyên môn bao giờ, nhưng tôi không khiêm tốn cho rằng huyền môn hiện giờ chẳng có mấy người có thể so được với tôi...
Ngừng một chút, Lý Lạc Phàm ngại ngùng cười với Liễu Như Thị: "Tất nhiên là chắc anh mạnh hơn so với tôi."
Trong mắt Liễu Như Thị đong đầy ý cười: "Tôi là số một, cô là số hai."
Lý Lạc Phàm ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có lý, lập tức gật đầu, tiếp tục nói: "Mấy năm đó tôi siêu bận rộn, phải lên cấp hai, còn phải tới Địa phủ đi học, còn phải nhận nhiệm vụ bắt quỷ, cũng may là trong cơ thể tôi có linh khí, nếu là người bình thường chắc đã mệt mỏi đột tử từ lâu rồi. Chỉ có điêu cũng nhờ mấy năm đó tôi bận rộn đến mức ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng là điều xa xỉ, mới khiến cho tôi không rảnh đau buồn, không rảnh để suy nghĩ lung tung, ngược lại trưởng thành nhanh chóng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận