Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 300: Chương 300

Chương 300: Chương 300Chương 300: Chương 300
Chương 300: Chương 300
Bành Tư Di cười khổ một cái: "Mình đi vòng qua nhìn một cái, một nam một nữ ngồi ở bên trong đình, hai người cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, người nam mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, mình suy nghĩ, đang mùa hè anh ta không nóng sao? Bỗng nhiên anh ta quay đầu lại cười một tiếng với mình, vừa nhìn một cái mình lập tức khẳng định anh ta là ma."
Lý Lạc Phàm suy nghĩ: “Anh ta quay đầu đối mặt với cậu thì cậu mới phát hiện anh ta là ma?”
Bành Tư Di hơi cuống quýt cau mày: "Trời sinh mình có mắt âm dương, mặc dù có anh trai che chắn, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng đã gặp không ít ma quỷ, mà hồn ma tối hôm qua không giống bình thường. Anh ta có dáng người rắn chắc, nước da chỉ hơi nhợt nhạt, khiến anh ta trông ốm yếu nhưng không trắng nhợt giống ma, thậm chí ngay cả âm khí trên người anh ta cũng không thấy được, nếu không phải anh ta quay đầu nhìn mình một cái, mình còn không phát hiện được anh ta là ma."
Lý Lạc Phàm nhìn cô ấy: "Cậu đối mặt với cái nhìn đó thì phát hiện được gì?
Bành Tư Di run run một chút: "Bị chất chứa âm khí, anh ta tích tụ tất cả âm khí ở trong con ngươi, nhìn sang một cái giống như một vòng xoáy vậy, sâu không thấy đáy."
Lý Lạc Phàm hơi nhíu mày, nói thật cô đã gặp ma quỷ trên dưới một ngàn lân, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua ma quỷ nào giống người như vậy.
Bành Tư Di tiếp tục nói: "Lúc ấy mình đứng ngây ra ở nơi đó, cả người giống như là bị đóng đỉnh, tựa như ngay cả ngón chân út cũng không động được. Vẫn là cô gái kia phát hiện ra mình khác thường, nghĩ là mình phát bệnh gì, tới hỏi mình có cần trợ giúp hay không. Vừa hay cô gái đứng ở trước mặt mình, giúp mình chặn tâm mắt của người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn đó, lúc này mình mới thoát khỏi cảm giác quỷ dị đó, thân thể cũng dần dần khôi phục tri giác. Mình không dám nói nhiều với cô gái kia, xoay người chạy đi, nhưng không biết vì sao ánh mắt của người đàn ông kia cứ thoáng qua trước mắt mình, mình rất sợ anh ta sẽ đến tìm mình.
Lý Lạc Phàm suy nghĩ một chút hỏi: "bùa hộ mệnh cậu mang theo không nóng lên sao?”
"Không có." Bành Tư Di lắc đầu một cái: "Lúc trở lại mình đã kiểm tra bùa hộ mạng trước tiên, phía trên linh khí rất đầy đủ, màu sắc hoàn toàn không có thay đổi.
Trong lòng Lý Lạc Phàm đại khái đã có manh mối: "Điều này nói rõ tối hôm qua anh ta không có ý định hại cậu, nếu không bùa hộ mệnh sẽ thay cậu chặn một đòn này. Chỉ là trạng thái của anh ta quả thật có chút kỳ quái, không giống như là hồn ma tâm thường."
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bước chân của Bành Tư Di chợt ngừng lại, đưa tay nhẹ nhàng kéo áo của Lý Lạc Phàm một cái. Lý Lạc Phàm nhìn theo cô ấy một cái, theo tâm mắt cô nhìn về phía trước, chỉ thấy đối diện có một đôi tình nhân đang ởi tới, hai người thân mật kéo tay cười cười nói nói, nhìn rất ngọt ngào.
Bành Tư Di hơi căng thẳng, thấp giọng nói: 'Là cô gái tối hôm qua, nhưng nam sinh bên cạnh cô ấy không phải là hôn ma kia."
"Ừ”" Lý Lạc Phàm nhanh chóng quan sát hai người họ một cái: Nam sinh này dương khí rất đây đủ, hào hoa phong nhã, là một người có tướng sống thọ.
Rất nhanh hai người này đã đi tới trước mặt của Lý Lạc Phàm và Bành Tư Di, cô gái dừng bước, có hơi ngạc nhiên kèm theo vui mừng nhìn Bành Tư Di. Cô gái vẫy tay lên tiếng chào: "Em là cô gái tối hôm qua phải không? Lúc đó sắc mặt của em vô cùng khó chịu, chị nghĩ là em bị cảm nắng rồi muốn lấy cho em hoắc hương chính khí thủy*, kết quả em chạy quá nhanh chị không đuổi kịp."
*hoắc hương chính khí thủy là một loại thuốc thảo dược dạng nước có tác dụng giải nhiệt.
Bành Tư Di lúng túng cười một tiếng: "Cảm ơn chị, đàn chị xưng hô như thế nào?"
Cô gái cười lớn: "Năm ngoái chị còn là đàn chị của em, nhưng năm nay chị đã tốt nghiệp và ở lại trường làm giảng viên rồi, chị tên là Trương Mộng Đồng, bây giờ là trợ giảng của khoa tiếng Trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận