Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 221: Chương 221

Chương 221: Chương 221Chương 221: Chương 221
Chương 221: Chương 221
Dưới ánh mắt khóa chặt vào của ba người, quan tài rung rinh vài bận, thứ bên trong choàng tỉnh.
Khi luông âm khí cuối cùng chảy vào địa phủ, ba trận pháp cùng vỡ tan, nổ tung. Lý Lạc Phàm tức tốc đóng cửa quỷ ở địa phủ. Cùng lúc đó, nắp quan tài thình lình bay lên, nện mạnh vào vật chôn cùng.
Trái tim Lý Lạc Phàm đớn đau, mặt méo xẹo. Chỗ vật chôn cùng kia tuyệt đối đừng hỏng nhé, dọn dẹp qua còn nộp cho nhà nước được. Nhất là bộ chuông đồng đánh nhạc này, tuy nó bắt nguồn từ thời nhà Chu nhưng phải biết rằng hiện vật cổ xưa nhất được tìm ra đến giờ mới chỉ ở thời chiến quốc thôi. Nếu quyên góp dàn chuông này nên thì chẳng phải chuyên ngành thứ hai trên Đại học của cô đã được chốt chắc rồi sao? Đang lúc Lý Lạc Phàm đang nghĩ lan man, tấm quan tài tâng trong cũng bị đẩy xuống. Nó vậy mà được làm từ nguyên một tảng bạch ngọc. Đừng nói tại thời nhà Chu, dù ở thời này thì giá trị của nó cũng trên trời.
Vu Vân Vĩ nuốt nước bọt, nhẹ huých cánh tay vào Lý Lạc Phàm, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi. Ông ta há miệng thở dốc, nói lí nhí: "Cô thấy chủ lăng mộ đã mở mắt chưa?"
"Chắc chắn là tỉnh rồi!" Lý Lạc Phàm nặn ra tiếng nói lớn như muỗi kêu: "Chúng ta có nên qua xem thử không?”
Vu Vân Vĩ vội vàng khẽ lắc đầu, chỉ riêng tại lối mộ đã có đến hai, ba chục cương thi biết bay rồi. Ai biết được chủ mộ nằm trong quan tài đã thành ra thế nào. Suốt hai mươi năm công tác tại Sở Đặc Nhiệm, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được sự đáng sợ vượt khoảnh khắc lần đầu rơi xuống ổ quỷ lúc mới vào nghề. Lý Lạc Phàm không khỏi ngoảnh mặt nhìn thoáng qua Liễu Như Thị. Liễu Như Thị nhấc tay ấn đầu Lý Lạc Phàm, quay mặt cô lại giúp cô: “Chủ lăng mộ ra rồi."
Theo giọng Liễu Như Thị, một người đàn ông trẻ vận đô đen ngồi dậy từ quan tài, xem tuổi tác chỉ chừng hơn hai mươi, da trắng gầy yếu, đôi môi đỏ tươi, mái tóc đen được búi cao, mặt mày hơi ốm mật.
Lý Lạc Phàm ngừng thở, không phải vì mặt của chủ lăng mộ mà vì trạng thái hiện giờ của y.
Y khác hoàn toàn một người chết.
Chủ lăng mộ nhấc cánh tay tựa bạch ngọc lên day huyệt thái dương, từ từ quay mặt lại, con ngươi màu đen nhìn lướt qua gương mặt ba người, khóe môi khẽ nhếch: "Không ngờ ngủ một giấc dậy vậy mà lại có người tới đón ta rời mộ. Có điều các ngươi gây ồn quá, những thê thiếp và nô bộc đó của ta trêu chọc gì đến các ngươi sao?" Tay cầm kiếm đồng xu của Lý Lạc Phàm toát mồ hôi. Cô nhìn chằm chằm chủ lăng mộ, dò hỏi: "Ngươi là người phương nào?”
"Ồ? Không biết ta là ai mà cũng dám vào mộ ta? Chẳng lẽ các ngươi là trộm mộ?" Chủ lăng mộ vỗ quan tài một phát rồi nhảy từ trong ra, nhẹ nhàng đáp xuống bục đá, châm chậm cất bước, đi từ trên xuống tới trước mặt ba người. Y quan sát mặt mũi từng người, cuối cùng dừng mắt tại gương mặt của Lý Lạc Phàm, vươn tay phải nâng cằm cô lên, khóe môi nhếch thành một độ cong thích thú: "Ngươi trông đẹp thật đấy, nếu ngươi bằng lòng thì ta có thể cưới ngươi làm vợ.”
Đôi mắt Lý Lạc Phàm bỗng nhiên trợn to, nhìn chủ lăng mộ chằm chặp, tay câm kiếm đồng xu lại không có đâm tới, tựa hộ mặc cho y khinh nhờn.
Liễu Như Thị chợt sa sâm mặt, lật tay lấy một cây quạt từ đâu không biết, quạt tới chỗ chủ lăng mộ. Chủ lăng mộ lập tức bị hất bay ra như diều đứt dây, ngã uych xuống bục đá, đập cho quan tài dày nặng lùi vê sau chừng mười centimet.
Vu Vân Vĩ nhìn Lý Lạc Phàm vẫn chưa hôi hồn thì hơi lo, sợ cô bị chủ lãng mộ lung lạc tâm trí, vội vàng rút một lá bùa thanh tâm ra dán lên người cô.
Ánh mắt Lý Lạc Phàm khóa chặt vào chủ lăng mộ, lẩm bẩm: "Y có nhịp tim và đang hít thở."
Vu Vân Vĩ cảm tưởng mình gặp ảo giác, vội vàng ngoáy lỗ tai: "Cô nói gì cơ?”
"Ban nãy lúc y kề sát tôi, chẳng những tôi cảm nhận được hơi thở của y mà còn nghe thấy tiếng tim y đập." Lý Lạc Phàm kéo lá bùa xuống, nói với vẻ mặt rối bời: "Thậm chí tay y còn ấm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận