Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 306: Chương 306

Chương 306: Chương 306Chương 306: Chương 306
Chương 306: Chương 306
Vì sao vẫn không rời đi? Cô ấy là người, ông là ma, ông không còn lý do nào để không đi nữa."
"Tôi không nỡ. Ngô Mậu Trúc nhẹ nhàng nói: "Trong một năm này không giờ phút nào tôi mà tôi không nhớ đến cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng xuất hiện trước mặt tôi, dù là khuôn mặt giọng nói hay tên đều không hề thay đổi, cô ấy giống hệt như một trăm năm trước, tôi sao có thể nỡ buông bỏ cô ấy lần nữa đây.
Bành Tư Di: 222
Ngô Mậu Trúc nhìn hai cô gái trước mặt mình, lặng lẽ thở dài: "Các cô hiểu được tâm trạng của tôi không?”
Bành Tư Di nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Ngô Mậu Trúc, da gà toàn thân đều nổi lên, cuối cùng cô ấy cũng hiểu vì sao Lý Lạc Phàm mấy lần đè lên vai mình khi cô ấy nghe đến rơi nước mắt, thì ra cô đã sớm nhìn ra sự bệnh hoạn và cố chấp của Ngô Mậu Trúc.
"Thưc ra thì không quá hiểu." Lý Lạc Phàm dường như không cảm nhận được có gì bất thường, cứ như tán gẫu chút chuyện thường ngày mà tiếp tục hỏi: "Mấy năm nay ông luôn lấy thân phận vừa là thây vừa là bạn ở bên cạnh cô Trương, thế nhưng từ đến cuối cô ấy vẫn xem ông như một người thây một người bạn, hoàn toàn không có chút tình cảm nam nữ bên trong, ông vẫn chưa từ bỏ sao?"
Trên mặt Ngô Mậu Trúc hiện lên vẻ cáu gắt và thảm hại vì bị chọc thủng tâm trạng, ông ta nắm chặt tay, da tay không khống chế được mà biến thành màu xanh trắng: "Tôi từ bỏ thế nào? Cô ấy là vợ của tôi, cô ấy nói tôi đợi cô ấy, muốn cùng tôi làm một cặp quỷ phu thê, tôi đã đợi cô ấy những một trăm năm, cô nói tôi phải từ bỏ sao đây?" Bành Tư Di bị dọa đến run rẩy, lấy hết can đảm phản bác lại: "Thế nhưng bây giờ cô Trương là người, một người đang sống sờ sờ, cô ấy cũng đã có người yêu rồi, hơn nữa ngày mai cô ấy phải đi nhận giấy kết hôn..."
Lời còn chưa nói hết, trong rừng trúc bỗng phất lên một trận gió lớn, gió lạnh mang theo các mảnh lá trúc phảng phất như phi đao gào thét lao về phía hai người, Bành Tư Di móc ra một lá bùa hộ mệnh chắn trước người mình. Lý Lạc Phàm đập bàn trực tiếp nhảy vọt lên, ngón cái và ngón giữa co lại rồi duỗi ra, giữa đó đã kẹp một tấm bùa. Giây sau, lá bùa đã bị bắn ra ngoài.
Lá bùa vàng xoay tròn trên không trung, hình thành một cơn lốc xoáy khác, mãnh liệt va chạm với trận gió lạnh cuốn theo lá trúc, hai luồng gió cùng xoay tròn cuộn vào nhau với tốc độ nhanh như chớp, lá trúc bị hai cơn gió chông chéo lên nhau làm cho nát tan thành từng mảnh.
Hai tay Lý Lạc Phàm làm pháp ấn, trong miệng rì rầm niệm chú, gió lốc triệt để xé nát luồng gió lạnh, chỉ trong chốc lát đã khiến cơn gió chia năm xẻ bảy, dân dân tan biến trong không trung. Gió lạnh biến mất, gió lốc xoay tròn một vòng rồi cũng không còn tung tích, lá trúc bị đập nát dồn dật rơi xuống, hệt như đổ xuống một trận mưa xanh.
Nhìn rừng trúc lúc này, nhìn lá bên bên trên trống rỗng, chỉ thừa lại những thân cây xác xơ trơ trụi.
"Đáng tiếc thật.' Lý Lạc Phàm nhặt một chiếc lá còn nguyên vẹn dưới chân nhẹ nhàng thổi: "Lá trúc tươi tốt nhưng lại rơi vào kết cục này."
Ngô Mậu Trúc chăm chú nhìn Lý Lạc Phàm mấy giây, hai chân đột nhiên lùi về sau, chân giãm lên búp măng vừa mới nhú. Mặt đất rung động kịch liệt, tiếng gió lại nổi lên, cuốn theo những mảnh lá trúc và bùn đất lên cao, bao phủ cả khu rừng trúc. Bành Tư Di bất giác ngồi xổm xuống đất dùng tay che đôi mắt, tránh bị cát bụi làm mù, Lý Lạc Phàm cũng nhẹ nghiêng đầu né đi luông gió thổi.
Gió thổi hơn mười giây rồi dừng lại, đất cát và mảnh lá trúc khắp trời cũng theo đó mà biến mất.
Bành Tư Di cẩn thận ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ xung quanh thì tức khắc sửng sốt, vị trí bản thân đang ngồi xổm cách mái đình không xa, thế nhưng rừng trúc xanh biếc kia lại không thấy nữa, Ngô Mậu Trúc và ngồi nhà trúc của ông ta cũng chẳng thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận