Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 231: Chương 231

Chương 231: Chương 231Chương 231: Chương 231
Chương 231: Chương 231
Lý Lạc Phàm ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu, nhấch mép: "Chỉ trong ngôi mộ đã có hơn một trăm lệ quỷ cộng thêm một trăm con cương thị, anh nói xem đủ kích thích không?”
Chu Chính Dương hoảng sợ đến mức suýt chút nữa rớt cả mắt ra ngoài: "Trên trăm tên? Thế này cũng quá nhiều rồi đấy!"
"Đúng là nhiều, nhiêu năm như vậy rồi cũng là lần đầu tiên tôi bắt được nhiều quỷ như vậy, có điều thứ đáng sợ nhất chính là chủ nhân của ngôi mộ." Lý Lạc Phàm võ vỗ bả vai, lời nói thấm thía nói: "Anh phải cố lên, đây là mộ của Cơ Ngọc, nói không chừng ngày nào đó chúng ta sẽ đào mộ của cha y lên, lệ quỷ, cương thi ở bên trong chỉ có nhiều hơn nơi này chứ không ít, đến lúc đó anh đi cùng chúng tôi xem có kích thích hay không.' Chu Chính Dương run rẩy một chút: "Tôi sẽ cố gắng!"
Vu Vân Vĩ ở đăng trước quen cửa quen nẻo dẫn đường, lần trước lúc tới đây đã ở bên trong giày vò mười mấy tiếng đồng hồ, lần này chỉ mất mười phút đã tới mộ chủ. Bên trong có một vị giáo sư có mái tóc bạc phơ cùng với mười mấy bạn học mà ông ấy đưa tới đang kiểm kê văn vật, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vu Vân Vĩ xong thì lập tức vui vẻ nở nụ cười: "Sở trưởng Vu tới rôi, may mà cậu phát hiện ra cổ mộ được giữ gìn hoàn hảo như vậy, phần lớn đồ mai táng ở bên trong đều được bảo vệ vô cùng hoàn hảo. Nhất là chiếc chuông nhạc này, nó còn lâu đời hơn chiếc chuông nhạc hiện còn tồn tại cao nhất của chúng tôi, thật sự là rất có giá trị học thuật.
Mặc dù tâm tư của Lý Lạc Phàm đều đang tập trung tìm máu thịt của Cơ Ngọc, nhưng lúc nghe thấy giáo sư nói tới đồ mai táng thì trong lòng vẫn có một chút tự hào. Lúc đó ở dưới tình huống khẩn cấp như vậy, lúc cô dùng lá bùa xua đuổi Cơ Ngọc thì đã cố ý tránh khỏi vị trí của đồ vật mai táng, chỉ sợ sẽ phá hủy những cổ vật có giá trị liên thành này, may mà mình để ý không lãng phí.
Sở trưởng Vu khách sáo nở nụ cười, đẩy Lý Lạc Phàm ra: "Lần phát hiện mộ cổ này may mà có cô gái này, cô ấy tên là Lý Lạc Phàm, thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh Nam chúng ta, sinh viên mới của Đại học Đế Đô năm nay." Sau đó lại giới thiệu với Lý Lạc Phàm: Vị này chính là giáo sư Lưu Văn Nguyên của khoa khảo cổ Đại học Đế Đô."
Đôi mắt của Lý Lạc Phàm và Lưu Văn Nguyên đồng thời sáng lên.
"Em có chọn khoa khảo cổ của chúng tôi không?”
"Chuyên ngành thứ hai của em có thể lựa chọn khoa khảo cổ của các thầy không?”
Trong mộ là một mảnh yên tĩnh, Lý Lạc Phàm ngượng ngùng mỉm cười: "Giáo sư, thật ngại quá, em có gia nghiệp phải kế thừa, cho nên đã lựa chọn học viện thương mại. Nhưng em cũng rất hứng thú với mộ cổ, thây xem em có thể lựa chọn tiết học tự chọn của khoa khảo cổ không?"
Vu Vân Vĩ vội vàng giải thích thay Lý Lạc Phàm: "Cô ấy kế thừa tập đoàn Minh Quang, kế thừa gia nghiệp thật sự là tương đối quan trọng."
Đến cả giáo sư Lưu cũng đã nghe nói về tập đoàn Minh Quang, ông ấy chỉ có thể thâm oán trong lòng thở dài một hơi, kế thừa gia nghiệp gì chứ, quá phàm tục rồi.
*x*
Sau khi làm quen đơn giản xong thì phải bàn chuyện chính, đúng lúc giáo sư Lưu và những nhân viên vẫn luôn làm việc ở đây mấy ngày nay đều có mặt, Lý Lạc Phàm vội vàng hỏi: "Lúc các thây dọn dẹp ngôi mộ có nhìn thấy bộ phận cơ thể người nào không, không nhất định là quá lớn, có thể là một cục thịt rất nhỏ rất nhỏ, thậm chí là viên thịt, cho dù chỉ một chút móng tay thôi cũng tính.'
Giáo sư Lưu và các bạn học đưa mắt nhìn nhau, đều không hẹn cùng nhau lắc đầu, đến cả giáo sư Lưu cũng nói: "Ngôi mộ này rất sạch sẽ, không có bất cứ mùi kỳ lạ nào. Mặc dù quan tài đã vỡ thành mấy mảnh, nhưng tôi cũng đã nhìn qua bên trong rồi, cũng rất sạch sẽ, không hề bỏ qua bất cứ dấu vết xác ướp cổ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận