Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 398: Chương 398

Chương 398: Chương 398Chương 398: Chương 398
Chương 398: Chương 398
Lý Lạc Phàm nói đến đây có phân không giải thích được: "Những nơi mà chúng ta tìm thấy cổng Thanh Đồng trước đó hoặc là nơi xây dựng một tòa nhà, hoặc là ở nơi hoang dã, mà đây lại là ở kinh đô, còn dưới long mạch, hắn ta không sợ bị lộ khi đào tàu điện ngâm ư?
Liễu Như Thị sờ vách tường, bình tĩnh nói: "Lối vào quả thực là ở đế đô, có long mạch, nhưng không cùng một không gian.'
Lý Lạc Phàm cũng đưa tay chạm vào, không thấy có cảm giác gì kỳ lạ. Liễu Như Thị nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt cô, kiên nhẫn giải thích: "Giống như Địa phủ mà cô thường tới, mọi người đều biết Địa phủ dưới lòng đất, nhưng dù có đào xuống từ đâu, dù có đào sâu đến mấy cũng không thể đào đến Địa phủ, điều này là do Địa phủ và thế giới con người không ở trong cùng một không gian, cái gọi là quỷ môn là cánh cửa nối liên hai không gian. Chỗ này cũng như thế, khi cây hòe quay trở lại vị trí bình thường, ánh sáng trong thông đạo sáng lên thì chúng ta đã đến một không gian khác.
Vẻ mặt Lý Lạc Phàm có phần nghiêm trọng: "Hắn là tôi nên nghĩ đến chuyện xác khô trong vách núi cũng mở ra một không gian khác, khi đó tôi chỉ xem xét vấn đề hình thành từng trận pháp mà không để ý tới thực chất đó là sự chồng chất của trận pháp và không gian. Theo tôi được biết, có rất ít đại năng từ xưa đến nay có khả năng mở ra một không gian độc lập, nhưng mưu sĩ rõ ràng là rất có thành tựu trong việc này. Lối đi này và thế giới bên ngoài kết nối với cây hòe khi cây hòe xoay tròn thì đèn kết nối lối đi sẽ sáng lên, kết nối hai thế giới lại với nhau một cách hoàn hảo khiến không ai có thể nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào. Chỉ dựa vào điều này đã thấy hắn ta mạnh hơn chúng ta rất nhiều."
Vẻ mặt Liễu Như Thị phức tạp, nhìn Lý Lạc Phàm thật sâu rồi, muốn nói lại thôi.
Lý Lạc Phàm biết anh đang lo lắng điều gì, nhanh chóng an ủi anh: "Không sao đâu, chúng ta đều khá mạnh, nếu chúng ta liên thủ thì nói không chừng hắn ta không phải là đối thủ của chúng ta đâu.
Liễu Như Thị lắc đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: "Chỉ cần nghe lệnh tôi chỉ huy là được, đừng ham chiến, nên chạy thì phải chạy." Lý Lạc Phàm cắn môi: "Tôi biết rồi."
Liễu Như Thị không khỏi quay đầu nhìn lại đường đi, những bậc thang xoay tròn che khuất tâm nhìn khiến anh không nhìn thấy thảm thực vật tươi tốt và ánh nắng hoài niệm ở một thế giới khác. "Sao vậy?" Lý Lạc Phàm theo bản năng nhìn phía sau anh: "Có gì khác thường sao?"
"Không có gì." Liễu Như Thị quay mặt lại, hàng mi dài rũ xuống, che đi sự lưu luyến và mất mát trong mắt: "Chúng ta đi thôi."
Liễu Như Thị sải bước hướng về phía thông đạo, thấy vậy, Lý Lạc Phàm vội vàng đi theo.
Đúng như tin nhắn hạc giấy vừa truyền về, hai người đi được hơn trăm mét thì thấy cuối hành lang có hai cánh cổng Thanh Đồng, khác với lúc trước là lân này cánh cổng Thanh Đồng lại mở ra.
Trong lòng Lý Lạc Phàm run lên, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Trong bức ảnh hạc giấy mang về vừa rồi cánh cổng Thanh Đồng đã đóng lại, mà bây giờ cửa mở ra thì có phải hắn ta biết chúng ta đang tới không?" "Ừm” Liễu Như Thị nhìn cánh cổng đang mở rộng, im lặng thở dài: "Có thể hắn ta đang đợi chúng ta tới, thậm chí việc chúng ta hết lân này đến lân khác phát hiện ra thịt Thái Tuế sống cũng có thể là một phần trong kế hoạch của hắn ta.
Lý Lạc Phàm nghe xong nhớ lại kinh nghiệm đối phó với thịt Thái Tuế sống, quả thực đúng như lời Liễu Như Thị đã nói, tựa như có một đôi bàn tay vô hình nào đó đẩy cô về phía chuyện này, tự cô tránh cũng không được.
Nhưng bây giờ, dù biết chuyện này có chút kỳ quái, nhưng Lý Lạc Phàm vẫn không có biện pháp nào khác ngoài trực tiếp đi vào đối mặt với mưu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận