Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 110: Chương 110

Chương 110: Chương 110Chương 110: Chương 110
Chương 110: Chương 110
Giám đốc quản lý nhà ăn Ngụy của chúng tôi cũng nói rằng gần đây có tin đồn có những thứ không sạch sẽ ở trong tòa nhà này, có khả năng Ngô tổng của chúng tôi thật sự đã bị quỷ bắt đi mất rồi!"
Lý Lạc Phàm có hơi phiên muộn mà đưa tay gãi đầu: "Con quỷ trong tòa nhà này của các anh cũng chịu khó quá đó chứ, chỉ vừa mới tám giờ mà đã ra ngoài làm việc rồi. Vốn dĩ ban đầu tôi còn định sẽ tìm một nơi để nghỉ ngơi một lúc sau bữa tối, nhưng xem ra là thật sự không để cho người ta nghỉ ngơi một chút nào mài”
Chu Thắng Thành và Trương Đức Dũng đưa mắt nhìn nhau không thể hiểu được rốt cuộc là Lý Lạc Phàm đang có ý gì, giám đốc quản lý nhà ăn thì càng khóc không ra nước mắt, hắn vẫn luôn đứng ở bên ngoài phòng bao và phát hiện nơi cuối hành lang đã bị một lớp sương mù dày đặc đã bao phủ nơi đó từ bao giờ, việc phản khoa học thế này chứng tỏ nơi này thật sự bị quỷ ám.
"Trương Tổng...' Giám đốc Ngụy run rẩy sợ hãi mà kéo mạnh một góc áo của anh ta, đưa tay chỉ về phía của cái hành lang nối liền với đại sảnh: "Có phải ở nơi đó có cái gì đó đúng không?"
Trương Đức Dũng quay đầu lại nhìn, đột nhiên sửng sốt: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Tôi cũng không biết nữa!" Giám đốc Ngụy hoảng sợ đến mức bật khóc: "Từ trước đến nay những chuyện thế này chưa bao giờ xảy ra ở trong hội sở của chúng tôi cả..."
Lý Lạc Phàm nghe được những lời này thì cảm thấy chột dạ và hoài nghị, lẽ nào là mình thu hút ma quỷ đến nhiêu hơn sao? Khi Chu Thắng Thành nhìn hai người họ thì cả hai đều đã sợ hãi đến mức sắc mặt đều trắng bệch cả rồi, sau khi tới xem qua thử một cái thì lập tức nhíu chặt đôi lông mày, quay đầu lại nói Lý Lạc Phàm: "Lý tổng, cô nói không sai, quả thực là tòa nhà này có phong thủy không tốt."
"Đã là lúc này rồi mà vẫn quan tâm đến việc phong thủy có tốt hay không sao, điều quan trọng là chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!" Giám đốc Ngụy lập tức lấy điện thoại di động ra và muốn gọi báo cảnh sát, nhưng sau khi hắn ta đã bấm ba con số quen thuộc, mà điện thoại vẫn không có bất kỳ âm thanh hồi đáp gì.
Giám đốc Ngụy cảm thấy rất lo lắng, tay run đến mức gân như không câm nổi điện thoại nữa rồi: "Không phải nói là dù ở những nơi không có tín hiệu thì vẫn có thể gọi cho cảnh sát được sao? Sao tôi lại không thể gọi đi được chứ!" Hắn ta giống như phát điên mà cố gắng gọi thử liên tiếp thêm hai lần nữa, nhưng đáng tiếc là kết quả đều chỉ là con số không tròn trĩnh.
"Có lẽ là điện thoại của tôi hỏng rồi..." Giám đốc Ngụy dùng chất giọng nghẹn ngào như sắp khóc mà hét lên, hắn ta chợt quay người lại và đưa tay lục lọi túi của Trương Đức Dũng, muốn lấy điện thoại di động của anh ta.
Trương Đức Dũng cũng hoảng hốt mà tìm kiếm điện thoại di động của mình, nhưng điều khiến anh ta thất vọng là anh ta không thể gọi điện báo cảnh sát bằng điện thoại di động của chính mình được. Anh ta lập tức nghĩ ngay đến cuộc gọi điện thoại cho Ngô tổng vừa rồi, trên điện thoại có giọng nói nhắc nhở cho biết rằng điện thoại di động của Ngô tổng không ở trong vùng phủ sóng.
Hiện tại đoán chừng là có thể tất cả điện thoại di động của họ đều đã nằm ngoài vùng phủ sóng rồi cũng nên!
"Dừng lại cả đi, ở đây đã hình thành nên một cái kết giới, hiện tại chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài được đâu!" Lý Lạc Phàm bình tĩnh đi ra khỏi phòng bao, đưa mắt liếc nhìn làn sương mù dày đặc nơi cuối hành lang kia một cái, cố gắng hết sức phổ cập kiến thức cho một số người: "Làn sương mù dày đặc đó chính là ranh giới của kết giới, các người có thể thử xem liệu bản thân mình có thể thoát ra khỏi đây được hay không.'
Hai người đàn ông lớn tuổi và một người quản lý chính tài giỏi có nhiều kinh nghiệm đồng loạt đều lùi lại một bước, dùng hành động để bày tỏ rõ ràng sự phản đối của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận