Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 328: Chương 328

Chương 328: Chương 328Chương 328: Chương 328
Chương 328: Chương 328
Ngay khi hai người họ ra khỏi cổng trường thì có một chiếc xe Cullinan bấm còi, Lý Lạc Phàm liếc nhìn cửa sổ xe sau đó kéo Bành Tư Di lên xe. Liễu Như Thị liếc nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, hình như anh có hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Bành Tư Di.
"Sao cô còn dẫn theo một người không biết gì thế?"
Lý Lạc Phàm bình tính quay qua nhìn anh.
"Học trò của tôi."
Liễu Như Thị nhướng mày, anh không nói gì mà thay vào đó lấy hai tấm chăn mỏng từ vị trí ghế phụ ném cho Lý Lạc Phàm rồi đưa ra một câu nhắc nhở nhẹ nhàng.
"Từ đây đến đó phải mất bốn đến năm giờ lái xe nên hai người ngủ trước đi. Lạc Phàm, cô đưa thêm bùa hộ mệnh cho học trò của cô đi." Trong lòng Lý Lạc Phàm run lên khi anh gọi tên mình, cô cảm thấy hơi ngại ngùng. Thậm chí cô còn mơ hồ nhớ đến bộ dạng độc mồm độc miệng của anh. Ít nhất thì điêu đó sẽ không khiến cô cảm thấy không thoải mái. Dường như Liễu Như Thị không bận tâm đến mà thuận tay tắt đèn ngủ ở trong xe, trong bóng tối giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng hơn nhiều."Ngủ đi, khi nào đến nơi tôi Sẽ gọi các cô dậy.'
Dạo gân đây Lý Lạc Phàm đã quen với việc thức khuya, nhưng từ đây đến thôn nhà họ Hạ mất năm sáu giờ lái xe, thay vì phải trò chuyện với Liễu Như Thị trong sự căng thẳng thì tốt hơn hết là nên nhắm mắt nghỉ ngơi. Hơn nữa Bành Tư Di cũng đã buồn ngủ từ lâu rồi, trải nghiệm hôm nay khiến cả thể xác lẫn tinh thân của cô ấy đều vô cùng kích động. Bây giờ khi đã bình tính lại thì ngay lập tức cơn buồn ngủ quét qua toàn thân của cô ấy, cô ấy đắp chăn lên người rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Lý Lạc Phàm đắp một tấm chăn khác lên người mình, vốn dĩ cô chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi thôi nhưng ai ngờ chỉ mới mấy phút thì cô đã ngủ quên. Liễu Như Thị lặng lẽ nhìn Lý Lạc Phàm qua gương chiếu hậu rồi anh nhìn sang chỗ khác, khóe miệng của anh hơi nhếch lên.
Lý Lạc Phàm không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi cô mơ màng tỉnh lại đã cảm nhận được xe đã dừng lại hẳn rồi. Lý Lạc Phàm dần mở mắt ra thì nhìn thấy bên trong và bên ngoài xe đều tối đen như mực, nhưng bóng tối chưa bao giờ là vấn đề với thiên nhãn của cô. Chỉ cần cô nhìn thoáng qua cửa sổ xe cũng có thể nhìn thấy ngọn núi không cao lắm ở phía xa nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất bức bối.
Lý Lạc Phàm vỗ nhẹ vào người của Bành Tư Di ở bên cạnh."Dậy đi, chúng ta đến nơi rồi."
Bành Tư Di mơ màng mở mắt ra nhìn thấy trước mặt mình là một mảnh tối đen thì hơi chưa kịp định thần.
"Mẹ ơi, nhà mình bị mất điện sao?"
Lý Lạc Phàm không thể không bật cười, cô thò tay bật đèn ở hàng ghế sau, lúc này ý thức của Bành Tư Di mới dần quay vê. Cô ấy nhìn thấy trước mặt mình là Lý Lạc Phàm thì lập tức đỏ mặt rồi yếu ớt lên tiếng.
"Sư phụ.
"Ngoan.'
Lý Lạc Phàm vươn tay xoa đầu cô ấy sau đó đưa cho cô ấy một xấp bùa hộ mệnh.
"Đây là bùa hộ mệnh có công năng tự phòng thủ nên cậu mau cất vào túi của cậu đi. Mỗi một lá bùa có thể sử dụng được ba lần nên bao nhiêu đây cũng đủ giúp cậu tránh được ít nhất gần trăm đòn tấn công." Ngay lập tức Bành Tư Di cảm thấy tinh thân phấn chấn, cô ấy trịnh trọng nhận lấy xấp lá bùa rồi còn đặc biệt cất nó vào trong túi áo ghi lê nhiếp ảnh. Chiếc áo ghi lê này không có ưu điểm nào khác ngoài việc nó có rất nhiều túi, mà hơn nữa hầu hết các túi đều có khóa kéo lại.
Bành Tư Di phân xấp lá bùa ra thành nhiều phần nhỏ rồi cất đi, sau đó cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều vỗ vào mấy cái túi. Giây tiếp theo có một thanh kiếm bằng đồng được đặt trước mặt cô ấy, Bành Tư Di nuốt nước bọt. Pháp khí sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận