Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 390: Chương 390

Chương 390: Chương 390Chương 390: Chương 390
Chương 390: Chương 390
Bàn tay của Lý Lạc Phàm hơi run lên, bờ môi run rẩy: "Chuyện anh làm sai có liên quan đến mưu sĩ sao?"
Liễu Nhiên đứng lên, vung tay áo biến mất, trên chiếc ghế anh ta từng ngồi có bỏ lại một thanh bảo kiếm.
Chính là thanh tiên kiếm lần trước Lý Lạc Phàm rút thăm trúng thưởng nhưng không trúng.
Giọng nói của Liễu Nhiên vang lên bên tai của Lý Lạc Phàm: "Chờ cô giải quyết xong mưu sĩ, cô sẽ có thể biết tất cả các đáp án, cũng có thể nhìn thấy sư phụ của cô."
Lý Lạc Phàm không nhúc nhích, cô ngồi yên bên cạnh chiếc bàn uống hết chén trà này đến chén trà khác, ở Địa phủ không có ngày đêm cũng không có hoa cỏ hay tiếng côn trùng kêu. Uống một hồi, Lý Lạc Phàm đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, thậm chí cảm thấy nếu trà này đổi được thành rượu thì tốt hơn.
Đẩy chén trà ra, Lý Lạc Phàm đi đến trước màn hình lớn mở hệ thống của mình ra, cô nhìn điểm tích lũy trên đó rôi mở ra trung tâm mua sắm rực rỡ muôn màu. Trong trung tâm mua sắm, các loại pháp khí, pháp bảo, phù chú và rất nhiều đồ chơi nhỏ kỳ lạ cái gì cũng có, trước kia đây đều là những món bảo bối mà cô muốn nhưng không có được, vậy mà bây giờ cô có nhiều điểm tích lũy như vậy nhưng lại không biết phải mua cái gì. Cô lặng lẽ đứng trước màn hình một hồi lâu, nhớ lại cảm xúc ngày trước lần đầu tiên điên tên của mình vào hệ thống, cũng nhớ tới sự cấp bách lúc thê muốn tích lũy đủ điểm để gặp sư phụ.
Đúng rồi, phải gặp sư phụ.
Chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô sẽ có thể nhìn thấy sư phụ.
Lý Lạc Phàm lấy lại tinh thần, câm lấy thanh kiếm Liễu Nhiên cho quay về dương gian.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Hồn phách nhập vào thân thể, Lý Lạc Phàm trở mình nhưng không tỉnh giấc, hôn phách và cơ thể cùng chìm vào giấc ngủ. Giấc này ngủ thẳng từ bình minh tới tận nửa đêm, khoảng chừng mười lăm tiếng.
Sau khi Lý Lạc Phàm tỉnh lại nhìn căn phòng tối đen như mực có chút hoang mang, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thân, xoay xoay cổ và cử động cơ thể, cảm giác cơ thể mình từ trước đến giờ chưa có lúc nào nhẹ nhõm như vậy, quả thực đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Bật chiếc đèn ở đầu giường lên, Lý Lạc Phàm đi đến chỗ máy sấy lấy quần áo của mình ra mặc vào, lúc này mới đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lúc này mặc dù là nửa đêm, nhưng trong phòng khách và phòng bếp đều sáng đèn, ánh đèn dìu dịu khiến cho người ta mầm lòng. Tiếng máy hút mùi trong phòng bếp và tiếng xào rau truyền ra từ cánh cửa không đóng kín, ngay cả khi cô không đi tới đó cũng biết có người đang bận rộn ở bên trong.
Loại cảm giác này rất ấm áp, vô cùng ấm áp, giống như ở nhà vậy, là thứ mà cô chưa bao giờ được trải qua.
Tiếng máy hút mùi ngừng lại, một lát sau cánh cửa phòng bếp mở ra, Liễu Như Thị một tay bưng một đĩa đồ ăn ra ngoài, nhìn thấy Lý Lạc Phàm đang ngẩn ngơ tựa vào tường, lập tức nở nụ cười: "Dậy rồi à? Đúng lúc cơm chín rồi, ăn một chút gì đi.'
Lý Lạc Phàm vốn dĩ muốn hỏi chuyện của bà lão, nhưng mở miệng ra rồi lại nuốt lời nói vào trong, chẳng biết tại sao, bây giờ cô chỉ muốn hưởng thụ thời gian ăn cơm bình yên hiếm có này, những chuyện khác đều muốn gạt ra phía sau.
Liễu Như Thị dọn bốn món mặn một món canh đã nấu xong ra, vô cùng tự nhiên vươn tay múc một chén canh cho Lý Lạc Phàm: "Cô đã ngủ một ngày một đêm rồi, uống chút canh lót dạ trước rồi ăn những món khác, cho khỏi bị đau dạ dày.'
Người có cơ địa thiên địa linh khí như Lý Lạc Phàm vê cơ bản sẽ không sinh bệnh, cho nên trước đây cô mới dám không kiêng kị gì ăn mì tôm liên tục một tháng liên. Nhưng Lý Lạc Phàm cũng không phản bác Liễu Như Thị, mà nhận lấy bát canh, ngoan ngoãn uống cạn sạch cả bát canh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận