Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 408: Chương 408

Chương 408: Chương 408Chương 408: Chương 408
Chương 408: Chương 408
Đừng nói những người ở huyên môn, ngay cả người bình thường cũng có thể sống lâu trong môi trường như vậy.
Đây chỉ là một đoạn ký ức, Lý Lạc Phàm làm người ngoài cuộc đừng xem như một linh hồn, mặc dù có thể tùy ý di chuyển nhưng không ai có thể nhìn thấy cô, thậm chí ngay cả động tác của cô cũng có phần hạn chế. Lý Lạc Phàm nhìn xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy cô gái trông giống hệt cô qua một cửa sổ đang mở rộng.
Khác với bộ dạng vô hồn nằm trong quan tài, lúc này mặt mày của nàng ấy đang tỏa ra hào quang, cho dù trông nàng ấy đầy ưu sầu thì cũng không thể ngăn cản được hào quang chói rọi.
Lý Lạc Phàm không nhịn được bước vài bước đến cửa sổ, ngay khi cô đang ở rất gần cô gái thì một lực mạnh đột nhiên ập vào, Lý Lạc Phàm cảm thấy mắt mình tối sâm, khi cô mở mắt ra lần nữa thì đã ở trong cơ thể của thiếu nữ. Lý Lạc Phàm là chuyển kiếp của thiếu nữ nên hai người có cùng hồn phách, vì vậy Lý Lạc Phàm không có chút khó chịu nào khi ở trong cơ thể nàng ấy, thay vào đó cô nhanh chóng cảm nhận được cảm xúc của nàng ấy, sự dịu dàng của mối tình đầu và sự nén giữ cảm xúc thống khổ trong lòng đan xen chung một chỗ, điều đó khiến nàng ấy rơi vào tình thế khó xử.
Nàng ấy yêu sư phụ của mình, ở thế giới luân lí quan trọng hơn trời này, tình yêu của nàng ấy chắc chắn là kinh thiên động địa, không thể nói ra khỏi miệng. Nàng ấy không nói được, cũng không dám nói, nàng ấy cảm thấy tình yêu của mình là kinh nhờn sư phụ. Nhưng nói đi nói lại, ai lại không thích một vị thân có dung nhan tuyệt mỹ và hoàn hảo như thân như sư phụ chứ? Trong lúc nàng ấy đang phân tâm, một con hạc giấy vỗ cánh rồi đậu trên cửa sổ phòng nàng ấy, lông mày nàng ấy nhướng lên, nở một nụ cười ngọt ngào, đây là con hạc giấy của sư phụ.
Nàng ấy bắt lấy con hạc giấy, đứng dậy định đi ra ngoài nhưng lại dừng lại ở cửa, vừa vung tay lên thì một chiếc gương Thủy Kính xuất hiện trước mặt nàng ấy, nàng ấy chỉnh lại lớp trang điểm trước gương rồi đi ra ngoài với đôi má đỏ bừng.
Phòng nhỏ trên đỉnh núi là nơi ở của sư phụ, ngay khoảnh khắc mở cánh cửa gỗ ra thấy sư phụ nhìn lại, Lý Lạc Phàm cảm thấy tim mình như ngừng đập. Khuôn mặt trước mặt rất quen thuộc, chính là khuôn mặt của Liễu Như Thị, nhưng điều khác biệt với Liễu Như Thị là người này có khí chất lạnh lùng như tiên giáng trân, khiến người ta không khỏi có cảm giác kính sợ "chỉ dám nhìn” từ xa. Liễu Nhiên thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng đối xử với nàng ấy rất đặc biệt, khi nhìn thấy nàng ấy đi vào, vẻ lạnh lùng giữa hai lông mày y giảm đi một chút, khóe miệng hơi cong lên: “A Lạc, dạo gần đây lúc học thuật pháp ta thấy con luôn lơ đãng, có phải trong lòng có tâm sự gì hay không?”
"Không." Mặt Lý Lạc Phàm đỏ lên, không tự nhiên mà từ từ buông ngón tay đang quấn lọn tóc đang xõa ra, giả vờ bình tĩnh đáp: "Con rất tập trung." Liễu Nhiên đi tới gõ gõ đầu nàng ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đừng lúc nào cũng lười biếng, con là đệ tử thân truyền của ta, đừng để các sư huynh sư tỷ khác cười nhạo mình."
A Lạc che lại nơi bị đánh, trên mặt càng đỏ bừng.
Liễu Nhiên nhìn thiếu nữ A Lạc, hơi giật mình, lông mày hơi nhíu lại. ...
Lý Lạc Phàm đã ở trong cơ thể A Lạc rất lâu, trải qua vô số mùa đông và mùa hè, A Lạc vẫn là dáng vẻ thiếu nữ, nhưng bây giờ nàng ấy đã học được cách che giấu cảm xúc của mình khi đối mặt với sư phụ, nàng ấy sẽ mỉm cười nhẹ nhàng, cung kính gọi một tiếng sư phụ. Người ngoài không biết trong lòng nàng ấy đang nghĩ gì, chỉ có Lý Lạc Phàm trong cơ thể mới biết tình yêu trong lòng nàng ấy sâu đậm đến mức nào, chỉ có Lý Lạc Phàm mới biết A Lạc đau đớn như thế nào khi cung kính gọi sư phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận