Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 145: Chương 145

Chương 145: Chương 145Chương 145: Chương 145
Chương 145: Chương 145
100. 000 nhân dân tệ được coi là một số tiền lớn ở quê nhà của Trần Bằng Cương, nhưng ở thủ phủ tỉnh Nam Hải Kinh, 100. 000 nhân dân tệ vốn dùng không đến vài năm. Khi Trần Ái Long vừa mới đến sống ở thủ phủ tỉnh vừa muốn ăn lại vừa muốn mua mọi thứ, vừa muốn máy tính lại cả điện thoại, năm đầu tiên cậu ta đã tiêu hết 50. 000 nhân dân tệ. Mặc dù bà Trân thương con út cũng không thể chịu đựng được nữa, tổng cộng chỉ có 100. 000 nhân dân tệ, đứa con lớn cho tiền hàng tháng lại chết rồi, gia đình ba người không còn khoản tiên nào nữa. Nếu tiêu hết 50. 000 nhân dân tệ còn lại, một nhà ba người chỉ đành phải bán nhà để về quê, đến lúc đó dân làng chắc chắn sẽ chê cười họ.
Bà Trân nghiến răng chịu đựng những việc làm của Trần Ái Long, bỏ ra 10. 000 nhân dân tệ để con trai kết hôn với đối tượng là Trương Tiểu Yến mà con trai bà ta nói đến, về phần sính lễ cái gì cũng không có, không còn cách nào khác là phải dựa vào căn nhà ở thủ phủ tỉnh.
Người con gái có thể nhìn trúng Trần Ái Long mặc dù không muốn gả đi mà không có sính lễ, nhưng có thể sống trong một căn nhà ở thủ phủ tỉnh lại khiến cô ta cảm thấy rất hãnh diện, nên vẫn chọn kết hôn với Trần Ái Long. Nhưng rồi ngày tháng sau đó mới nhận ra suy nghĩ của mình quá đơn giản, ở nông thôn đồ hai người họ ăn đều là tự trông lấy, chưa bao giờ bỏ tiên ra mua, nhưng ở thành phố, đừng nói đến rau, thậm chí nước uống cũng phải trả tiền, thực sự còn đau hơn cả cắt thịt. Bình thường, bữa ăn của gia đình chỉ có thể dùng nước nhạt mới miêu tả được, thậm chí thỉnh thoảng Trương Tiểu Yến ăn còn không đủ no. Nhưng dù vậy, gia đình bốn người vẫn ở nhà, hai người trẻ đều không ai ra ngoài đi làm.
Dù có dùng tiết kiệm đến đâu, 40. 000 nhân dân tệ cuối cùng cũng sẽ tiêu hết, thấy số tiền trong tay ngày càng ít đi, ba và mẹ Trần đã đuổi con dâu Trương Tiểu Yến ra ngoài đi làm. Trương Tiểu Yến cũng không phải người hiền lành gì, tại sao bản thân phải tự mình kiếm tiên nuôi hai người già, sau đó cô ta lại đuổi Trần Ái Long ra ngoài đi làm.
Trần Ái Long tuy lười biếng nhưng vẫn có chút sợ vợ, nên chỉ đành ra ngoài tìm việc làm. Tuy nhiên, cậu ta đi làm vẫn giống như trước, bữa đực bữa cái, số tiền kiếm được cũng chỉ đủ nuôi gia đình không chết đói, nhưng cũng không cải thiện được chất lượng cuộc sống.
Cuộc sống như này khiến nhà bốn người mất bình tĩnh, ngày ngày cãi vã là chuyện bình thường, Trương Tiểu Yến thậm chí còn bắt đầu xúi giục Trần Ái Long đưa hai ông bà già về quê để giảm chỉ phí sinh hoạt.
Đương nhiên hai ông bà già không chịu, ngược lại còn đề nghị con trai ly hôn, nói con dâu đã mấy năm không sinh được con, sợ cơ thể có bệnh, chỉ bằng đổi một cô vợ ngoan hiên khác.
Trần Ái Long rơi vào tình thế khó xử, mỗi ngày phải chịu đựng sự tức giận của cả hai bên, chưa kể còn rất phải nén giận.
Nhưng Trương Tiểu Yến đã đưa ra một chủ ý cho Trần Ái Long: "Không phải anh nói rằng chị dâu chiếm hơn một nửa tài sản thừa kế của anh cả anh sao? Anh xin chị ấy một ít đi, dù sao thì chị ấy cũng phải chăm sóc cho ba mẹ anh thay anh cả đúng chứ?"
Trần Ái Long lại nghĩ đây là một ý tưởng hay, nhưng lúc này cậu ta mới nhận ra bản thân vốn không biết hai căn nhà còn lại mà Chu Mẫn được thừa hưởng ở đâu, cũng không biết hai đứa trẻ học trường nào. Hải Kinh lớn như vậy, muốn dựa vào vận may để tìm người thì quá khó, còn tốn sức hơn cả việc kiếm tiền.
Không có tiền, gia đình bốn người này chỉ có thể sống một cuộc sống gà bay chó chạy, Trương Tiểu Yến càng cắt gọt mài giũa hai người ba và mẹ Trần, buộc họ phải lấy số tiền tiết kiệm để mua quan tài ra.
Tuy bây giờ hai ông bà già sống ở thành phố, nhưng còn buồn hơn nhiều so với những ngày sống ở thôn núi trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận