Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 243: Chương 243

Chương 243: Chương 243Chương 243: Chương 243
Chương 243: Chương 243
Đúng rồi, tôi hỏi dượng của tôi xem, dượng của tôi là ông nội của Tiên Bảo, lúc đầu em họ tôi có Tiên Bảo là nhờ viên thuốc không biết ông ấy lấy được từ chỗ nào, nói không chừng ông ấy biết chút gì đó."
Phùng Thần Dân tìm được số điện thoại của dượng trong danh sách cuộc gọi, mấy giây sau điện thoại đã kết nối được, Phùng Thần Dân ấn nút loa ngoài trực tiếp hỏi: "Dượng, chú có quen biết một chàng trai nào ba mươi tuổi, cao hơn một mét tám, dáng dấp rất tốt, trên tai có một cọc cột ngựa, có lẽ là đã chết từ mấy năm trước không?"
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười của Tiên Bảo: "Tất nhiên là ông ta quen tôi rôi, nếu không thì làm sao mà tôi chết được chứ!"
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nếu nói mới đây còn có người cảm thấy Ngô Sơn Huy là người quá mê tín, thì bây giờ mấy chữ đơn giản như thế này cũng khiến cho bọn họ phủ định ý nghĩ này một cách triệt để, đứa bé này đúng là con quỷ nghịch ngợm.
Phùng Thần Dân bối rối nhặt chiếc điện thoại từ dưới đất lên, bấm bấm rồi lại gọi đi, lân này người nghe điện thoại là một bà lão, vừa nhấc điện thoại lên nghe bà liên hỏi một câu: "Thân Dân à, dượng đã đến nhà cháu chưa?”
Phùng Thần Dân sốt ruột: "Đang yên đang lành dượng đến nhà cháu để làm gì?
Đối phương giường như có chút kỳ lạ: "Lúc chiêu em họ cháu đã gửi tin nhắn wechat cho ông ấy, nói là cháu đã tìm được chuyên gia giỏi, bảo dượng cháu mau qua đó một chuyến, sáng sớm mai đi cùng đến bệnh viện. Dượng cháu lo lắng cho Tiên Bảo, nên câm thẻ căn cước để đi mua vé, nửa tiếng trước phải đến nhà cháu rồi mới phải." Phùng Thân Dân cúp điện thoại một cách máy móc, trên mặt hiện ra sự tuyệt vọng: "Lần này Tiên Bảo cố ý gạt dượng tôi từ quê lên đây, trong điện thoại còn làm như rất thật, chiêu này của nó là chuẩn bị ra tay báo thù đây sao?"
"Bây giờ còn suy đoán chuyện này làm gì chứ? Hãy mau ngăn cản lại đi!" Ngô Sơn Huy sốt sắng: "Nếu dượng của ông thật sự muốn hại đến tính mạng của người khác, thì sẽ có pháp luật trừng phạt, nếu là Tiên Bảo ra tay giết người, cậu nhóc chính là con ác quỷ, dượng của ông bị ác quỷ giết chết, hơn phân nửa cũng sẽ biến thành ác quỷ, đến lúc đó mới là phiền phức lớn đó!"
Phùng Thần Dân bị cái miệng đây độc ác của Ngô Sơn Huy dọa cho nghe chân cẳng như nhữn ra, vịn vào bàn không dám động đậy: "Chúng ta chỉ là người bình thường, có đi cũng chẳng khác nào là nộp mạng cả?" "Trước khi em họ của ông đi tôi đã đưa cậu ấy lá bùa hộ mệnh mà đại sư cho tôi, lá bùa đó có thể chống được ba lân công kích của ma quỷ. Con ma này mấy lần trước đã muốn giết ông nội của nó, hắn đều dùng cơ thể của Tiên Bảo để thực hiện, cuối cùng đều do Tiên Bảo còn nhỏ, thân thể yếu ớt mà thất bại, tôi nghĩ thân thể của Tiên Bảo nhất định có một ít gò bó với hắn, khiến hắn ta không thể nào muốn làm gì thì làm. Ngô Sơn Huy bình tính phân tích xong thì cho ông ấy chỉ thị: "Bây giờ tranh thủ thời gian liên hệ với người nhà ông, bảo bọn họ tạm thời đừng về nhà, tôi sẽ nghĩ cách đi tìm đại sưt
Lúc này Phùng Thần Dân mới phản ứng lại được, tranh thủ gọi điện cho con gái và vợ mình đang đi dạo phố, trong điện thoại ông ấy không dám nói quá nhiều sợ sẽ làm họ sợ, chỉ nhấn mạnh ở nhà cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối đừng vê nhà bây giờ, hãy ở bên ngoài chờ tin của mình, nếu như muộn quá thì cứ tìm khách sạn mà ở lại. Ngô Sơn Huy gọi điện thoại cho Chu Thắng Thành, sau khi kết nối điện thoại lập tức nói rố một câu đơn giản: "Có quỷ nhập vào người đứa bé muốn giết người, tôi không liên lạc được với Lý tổng."
Trong nháy mắt mồ hôi của Chu Thắng Thành xuống, cuống quít đứng lên, Lý Đại Hải đang xem tài liệu ở bên cạnh ngẩng đầu lên, đọc số điện thoại của Trương Nhã Lệ ra: "Thời gian này Nhã Lệ ở nhà, bảo cô ấy nói chuyện với Lạc Phàm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận