Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 223: Chương 223

Chương 223: Chương 223Chương 223: Chương 223
Chương 223: Chương 223
Lý Lạc Phàm thoáng sửng sốt, cô lớn vậy rôi mà đây là lân đầu gặp phải loại người không ra người, quỷ không ra quỷ như chủ lăng mộ. Bây giờ tự dưng chảy máu, còn chém rơi một cánh tay. Điều ấy khiến cô hơi khó định hình.
Vậy mà ngay sau đó, chuyện khiến cô ngỡ ngàng hơn đã xảy ra. Chỉ thấy vô số mầm thịt chợt mọc ra từ chỗ vai bị thương của chủ lăng mộ. Những mầm thịt đó tự động đan xen vào nhau tựa có sự sống, tốc độ dài ra và số lượng càng lúc càng tăng. Chưa tới một phút, một cánh tay hoàn chỉnh đã mọc ra.
Chủ lăng mộ nắm tay thành đấm, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng: "Quả nhiên phụ vương không lừa ta! Ta đã có được sinh mệnh vĩnh hằng!"
Lý Lạc Phàm lui vê sau vài bước, khuôn mặt nhỏ đã hơi tái. Sự tồn tại của chủ lăng mộ này đã vượt quá tâm nhận thức của cô.
Chủ lăng mộ châm chậm cúi đầu, nhìn vê phía Lý Lạc Phàm, trong ánh mắt là sự kiêu ngạo ắt thắng: "Ngươi không giết được tai! Ta đã có được sinh mệnh vĩnh hằng."
Lý Lạc Phàm dứt khoát dừng bước, tay trái lấy bút Bạch Ngọc ra khỏi cặp, hỏi chủ lăng mộ lân nữa: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Cơ Ngọc." Chủ lăng mộ tiến lên một bước, đứng trước mặt Lý Lạc Phàm, rất hào hứng quan sát vẻ căng thẳng và sợ hãi trên mặt Lý Lạc Phàm: "Ta là con riêng của vương tử Đới và hoàng hậu Ngụy. Năm đó, phụ vương ta quấy rối hậu cung của Cơ Trịnh, ăn nằm với hoàng hậu Ngụy của ông ta. Đến khi Cơ Trịnh phát hiện, Ngụy hậu đã mang thai. Thiên tử sa sút, không dám ra tay với phụ vương ta, chỉ đành phế đi ngôi hậu của mẫu thân ta, thậm chí giận mà chẳng dám nói trước sự ra đời của ta"
Lý Lạc Phàm vừa mới thi đại học xong, đang trong giai đoạn nhớ rõ kiến thức. Nghe chủ lăng mộ giới thiệu xong, cô lập tức cười: "Vương tử Đới chẳng qua chỉ là một công hầu thôi, sao xứng là vương?”
"Phụ thân ta vốn dĩ là một trong số những người được ông nội ta cất nhắc vào vị trí thiên tử, về sau tự xưng vương. Cơ Trịnh tham lam vô năng, nhát gan yếu đuối, không nhờ thân phận con trai trưởng thì lấy đâu ra cơ hội đảm đương vị trí thiên tử?" Mắt Cơ Ngọc đỏ ọng, bước từng bước ép Lý Lạc Phàm lùi về sau: "Nước Tấn mà không xen vào chuyện của người khác thì phụ thân ta đã trở thành thiên tử từ lâu rồi. Sau đó ta cũng sẽ thành thiên tử. Mọi chuyện đều bị hủy hoại bởi tay nước Tấn. Nhưng mà không sao hết, phụ thân ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ta. Chỉ cần ta đạt được sinh mệnh vĩnh hằng, đạt được sức mạnh thì quốc gia này sớm muộn gì cũng thuộc về tal"
Lý Lạc Phàm đang chờ chính khoảnh khắc kênh kiệu này của y. Thanh kiếm trong tay cô quyết đoán đâm tới. Cơ Ngọc ỷ vào sức mạnh bất tử của mình, vậy mà chẳng hề né tránh, cứ thế mặc cho Lý Lạc Phàm đâm kiếm vào bụng mình.
"Ngươi không giết được ta!" Cơ Ngọc điên cuồng cười to, vươn tay cầm lấy mũi kiếm của Lý Lạc Phàm, dứt khoát rút kiếm ra.
Chính vào giây phút này.
Lý Lạc Phàm nhón mũi chân xuống, lùi nhanh vê sau. Đồng thời, bút Bạch Ngọc trong tay cô vẽ ra một bùa thiên lôi giữa không trung. Nguyên đám thiên lôi nổ tung tại người Cơ Ngọc. Từng đợt sấm đùng đoàng vang trong khu mộ. Ánh lửa tóe ra. Cơ thể chủ lăng mộ cứ vậy bị thiên lôi nổ chia năm xẻ bảy, máu thịt lẫn lộn. Lý Lạc Phàm dựa lưng lên tường mộ, trên trán phủ kín mồ hôi. Cô nhìn những mảnh xác và máu vương đầy đất, tim đập nhanh hơn cả trống: "Y sẽ không sống lại nữa đâu nhỉ?"
"Tôi nghĩ chắc là không đâu, thế này thì mọc...'
Những lời chưa nói hết của Vu Vân Vĩ kẹt tại cổ họng. Ông ta trơ mắt nhìn hai khúc tay lăn đến bên nhau, ráp lại thành một cánh tay hoàn chỉnh. Những tảng thịt khác cũng bắt đầu động đậy.
"Lạc Phàm, mau mau..."
Vu Vân Vĩ cũng không biết mình đang giục Lý Lạc Phàm nhanh làm gì. Đâu óc ông ta trống trơn, lần đầu tiên thấy bó tay hết cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận