Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 252: Chương 252

Chương 252: Chương 252Chương 252: Chương 252
Chương 252: Chương 252
Ngô Sơn Huy giơ một bàn tay ra, rồi lại lật lại.
Phùng Thần Dân có chút do dự: "Một trăm vạn sao? Có phải là hơi ít quá không? Lẽ nào là một ngàn vạn?”
Ngô Sơn Huy liếc mắt: "Sao ông lại có thể đoán thấp như vậy chứ? Tôi đã nhường mười phần trăm lợi nhuận trong hạng mục hợp tác của tập đoàn Viên Khoa chúng tôi và tập đoàn Minh Quang!"
"Mười phần trăm... lợi nhuận!" Phùng Thần Dân bỗng cao giọng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngô Sơn Huy: "Ông thật sự cam tâm ưt"
"Ông thì biết cái gì chứ!" Ngô Sơn Huy đưa tay vỗ vai Phùng Thần Dân: "Việc có thể được Lý tổng coi như bạn bè còn quan trọng hơn mười phân trăm lợi nhuận! Nếu như là thứ mà Lý tổng muốn, ngoài chi phí ra, tất cả lợi nhuận tôi tặng cho cô ấy cũng không sao cả. Chỉ cân cô ấy giúp tôi làm Phong thủy trận, quá tuyệt, tôi chắc chắn tận mắt nhìn thấy tài lộc thở phì phò đi rót vào rồi, trong tương lai hai mươi ba mươi năm, tiên mà tập đoàn Viên Khoa chúng tôi kiếm được vê mặt vui chơi giải trí sẽ đếm không hết mười cái mười phần trăm đó."
Phùng Thần Dân lay lay ngón tay, rồi lại buông xuống yên lặng, mặc dù ông ấy cũng có tiên, nhưng so với Ngô Sơn Huy mà nói thì còn kém xa. Ông ấy quả thật không thể nào chỉ trả cho mức thù lao như vậy được.
Ngô Sơn Huy nhìn thấy nét mặt của ông ấy không khỏi buồn cười, trấn an ông ấy nói: "Ông yên tâm, Lý tổng căn bản sẽ không mang chuyện này ra để làm ăn đâu. Tôi đã từng nói với ông, cô ấy là người có công đức lớn, thứ mà người ta theo đuổi là công đức là đại đạo, ông quá là tâm thường!"
Đại đạo? Công đức? Trong mắt Phùng Thần Dân lộ ra vẻ sùng bái, đây chẳng phải là thần tiên trong tương lai saol
Trong đầu đang nghĩ đến cảnh tượng lúc Lý Lạc Phàm hóa thành lông vũ bay lên, thì Lý Lạc Phàm gọi điện đến: "Chờ sau khi Mã Minh Khuê tỉnh lại, thì đi dò hỏi hộ tôi nhé, lúc trước ông ta đã lấy thuốc Dẫn Hồn đó từ vị tiên cô nào? Liệu còn có thể tìm được người đó hay không?”
Ngô Sơn Huy trả lời một tiếng "Được!", nhân tiện hỏi giúp Phùng Thần Dân vấn đề ông ấy quan tâm nhất: 'Ông Phùng bên này hỏi trả tiên công cho cô bằng cách nào đây?”
"Tiền công sao? Suýt nữa tôi quên mất cả chuyện tốt như này nữal" Lý Lạc Phàm nghĩ một lát: "Tôi thấy hâm rượu nhà ông ta toàn đựng bằng thùng, bảo ông ta xem xét rồi chuyển cho tôi một thùng!"
"Được!" Phùng Thần Dân lập tức ân cần mà hỏi: "Lý tổng cô thích rượu năm nào? Mùi vị như thế nào? Để tôi chọn thêm mấy thùng nữa tặng cho cô?"
"Không nhất thiết phải làm như vậy đâu!" Lý Lạc Phàm đặc biệt nói thẳng: "Cũng không cần mùi vị đặc biệt gì cả, chọn bừa một thùng là được, tôi về hầm thịt ăn!"
Hình tượng tiên nhân trong đầu Phùng Thần Dân đã bay mất một nửa, lách cách một tiếng rồi biến mất, Lý tổng cô thật sự bình dân quá rồi đói!
Sau khi giải quyết xong chuyện Tiên Bảo, Lý Lạc Phàm lại trở về với cuộc sống thường nhật, ban ngày đi làm, ban đêm tham gia lớp học ở Địa phủ. Mười nghìn điểm từ mộ của Cơ Ngọc lúc trước cũng đã về tay, Địa phủ yêu cầu Bạch Tiểu Soái đưa một chiếc gương đồng thượng cổ cho Lý Lạc Phàm, xem như phần thưởng cho nhiệm vụ lần này. Còn Liễu Nhiên lại chưa từng xuất hiện, Bạch Tiểu Soái, Tạ Tất An và Phạm Vô Cửu đều cho rằng đó là chuyện bình thường. Trong ấn tượng của họ, tần suất Liễu Nhiên xuất hiện mấy năm nay rất ít, trăm năm qua cũng chẳng gặp được anh ta lần nào.
Đối với Lý Lạc Phàm mà nói, hình tượng của Liễu Nhiên và Liễu Như Thị trong lòng cô khác biệt hoàn toàn, mặc dù hai người có hình dáng và giọng nói giống y hệt nhau, tính cách cũng đều lạnh lùng, nhưng Liễu Nhiên có thể mang đến cô một cảm giác an tâm, như chỗ dựa vững chắc.
Liễu Như Thị lại khiến cô thấy phức tạp hơn, anh rất độc ác, khi cùng nhau đi làm nhiệm vụ anh hiếm khi ra tay, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại đứng ra bảo vệ cô, khiến Lý Lạc Phàm thậm chí còn không biết người này có được tính là bạn bè hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận