Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 87: Chương 87

Chương 87: Chương 87Chương 87: Chương 87
Chương 87: Chương 87
Trong mắt Trân Dư Thịnh hiện lên một tia tàn nhẫn, siết chặt ngón tay, nhưng giây tiếp theo một bàn tay trắng nõn đã nắm lấy mu bàn tay của ông ta, một lực mạnh mẽ ập tới, Trân Dư Thịnh cảm giác như tay mình như sắp bị bẻ gẫy.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng, Trần Dư Thịnh đã cảm giác tay mình bị một lực kéo ngược ra sau, tiếp theo trước mặt trời đất như bị đảo lộn, ông ta nặng nê ngã xuống đất.
Lý Lạc Phàm bước tới dùng chân dẫm lên ngực ông ta, cúi người khóe miệng lộ ra một nụ cười thích thú: 'Ông nghĩ là ông có thể bóp chết được tôi? Ông nghĩ là tôi vẫn còn là đứa bé mười ba tuổi sao, chỉ cân dùng một tay là có thể đánh được ba cái!
Trân Dư Thịnh chưa từng trải qua sự sỉ nhục như thế này, cố gắng đứng lên, thế như cái chân trên ngực ông ta giống như Thái Sơn, làm cho ông ta không thể sử dụng một chút sức lực nào cả.
Lý Lạc Phàm cười nhạo, đưa chân lên đá một cú, cả người Trân Dư Thịnh bay ra sau, nặng nề đập vào tường.
Lý Đại Hải bước từng bước vê phía Trân Dư Thịnh, mỗi bước chân dường như đang muốn dẫm nát thần kinh của ông ta, kiến toàn thân ông ta run rẩy.
Năm đó rất nhiêu đứa trẻ được Lý Đại Hải cứu, điều khác biệt so với những người khác là, ông ta vừa cảm kích lại vừa điên cuồng đố kị với Lý Đại Hải, dựa vào cái gì mà ông lại có một sản nghiệp lớn như vậy, dựa vào cái gì mà ngay cả tiên sinh hoạt của mình cũng phải cần người khác giúp đỡ, ông ta khao khát có tiên, khao khát phất nhanh, khao khát có được một cuộc sống phú hào giống như Lý Đại Hải! Đây là một loại cảm xúc điên cuông đố ky, tâm lý của ông ta bị vặn vẹo, ông ta chỉ muốn Lý Đại Hải rời khỏi vị trí người giàu nhất, ông ta chỉ muốn lấy đồ của Lý Đại Hải làm của riêng, ông ta muốn cướp mọi thứ của người khác.
Ông ta cho là mình đã thành công, nhưng khi Lý Đại Hải xuất hiện trước mặt mình, Trân Dư Thịnh cảm giác như mình đã bị lột sạch không còn gì để che giấu, loại cảm giác này giống như vừa nể phục vừa đố kị, vừa tự tỉ lại vừa ao ước, vừa ngưỡng mộ lại vừa tràn ngập cảm xúc sợ hãi, ông ta cảm giác mình giống như một tên trộm đang tìm chỗ trốn. Lúc này ông ta mới phát hiện ra, mặc dù những năm qua ông ta sống rất xa xỉ, nhưng thực chấm tâm lí của ông ta vẫn giống như một đứa trẻ nghèo khó không có gì cả.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Ngẩng đầu nhìn Lý Đại Hải gần trong gang tấc, trong mắt Trân Dư Thịnh tràn ngập sự sợ hãi, môi run rẩy nói ra một chữ: Ba...
Cậu không xứng gọi tôi là ba, tôi cũng không có loại con rể sói mắt trắng này. ' Lý Đại Hải từ trên cao nhìn xuống Trân Dư Thịnh, trên mặt hiện ra vẻ kinh thường và oán hận: 'Trân Dư Thịnh, điều tôi hối hận nhất trong cuộc đời này chính là giúp đỡ cậu, nếu như cậu động thủ với tôi, tôi có thể giả mù bỏ qua, nhưng cậu trăm ngàn lần không thể giết con gái của tôi!
Lý Đại Hải đột nhiên nhào lên phía trước, dán chặt vào người Trân Dư Thịnh, dùng đôi mắt không đồng tử nhìn vào ông ta: 'Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, nếu cậu sống thêm một ngày, tôi sẽ khiến ngày đó không được yên bình. '
Trân Dư Thịnh hoảng sợ mở to hai mắt, ở phía dưới ông ta thực sự đã tiểu ra một dòng nước nóng.
Lý Đại Hải ghét bỏ nhẹ nhàng đứng dậy, hướng vê phía ông ta hừ lạnh một tiếng: 'Trần Dư Thịnh, tôi đã mang theo Minh Châu từ âm phủ trở về, cậu hãy chờ đợi sự trả thù của tôi đi!
Lý Đại Hải trở lại hạc giấy, Lý Minh Châu không chút cảm xúc liếc nhìn Trân Dư Thịnh rồi đi theo vào trong, Vương Mặc Mặc lấy một giọt máu từ đỉnh đầu vẫy vẫy vào Trần Dư Thịnh, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác: Đêm nay tôi sẽ đến tìm ông... '
Phạm Lạc Lạc đi theo phía sau Trần Dư Thịnh, suy nghĩ mặc dù cái chết của mình không liên quan gì tới người đàn ông này, nhưng gia đình này đều là cá mè một lứa, cũng liếc mắt nhìn về phía Trân Dư Thịnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận