Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 362: Chương 362

Chương 362: Chương 362Chương 362: Chương 362
Chương 362: Chương 362
Tôi bán đồ để giết thời gian chứ không dựa vào cái này để kiếm sống. Được rồi, nếu cháu thích nó thì chỉ cần cho tôi một nghìn tôi sẽ tặng cháu chiếc vòng cổ này."
Một nghìn nhân dân tệ với Cao Vũ Phỉ mà nói vẫn có thể chấp nhận, nhưng chỉ riêng chiếc vòng cổ này chứ đừng nói đến hồng ngọc, đã có giá hơn một nghìn nhân dân tệ. Câu nói của bà lão khiến cô ấy nhất thời nghi ngờ chiếc vòng cổ là thật hay giả.
Thấy vậy, Nhiếp Tử Hàm cũng đi tới, xem xét kỹ càng rồi nhỏ giọng nói với Cao Vũ Phỉ: "Hình như là thật, sao cậu không đeo vào trước xem xem có đẹp không?”
Cao Vũ Phỉ gật đầu, quay người hỏi bà lão: "Cháu có thể đeo thử không?" Bà lão rất hào phóng, thậm chí còn lấy ra một chiếc gương đồng từ đống hàng hóa để cô ấy soi.
Cao Vũ Phỉ cẩn thận đưa tay lấy chiếc vòng cổ hoa mai trong hộp ra, lúc này cô ấy đột nhiên cảm thấy sau lưng có lửa, giống như bị thứ gì đó đốt cháy, cô ấy lập tức đau đớn rút tay lại. Cô ấy vô thức quay đầu lại nhìn vê phía sau, nhưng chẳng có gì cả.
Nhiếp Tử Hàm nhận thấy cô ấy có điểm kỳ lạ, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?" "Hình như có thứ gì đó đốt cháy trên lưng mình. Giúp mình nhìn xem thử." Cao Vũ Phỉ đưa tay qua nách, chỉ vào vị trí quai túi của mình: "Hình như ở ngay chỗ đó."
Nhiếp Tử Hàm đưa tay sờ túi bùa, trong nháy mắt bị nhiệt độ bên trên đốt cháy, cô ấy vô thức mở túi gấm ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy một lá bùa màu vàng nhạt được gấp thành hình tam giác bằng giấy chứ không còn gì khác. Mặc dù khi nhận được bộ bùa hộ mệnh cô ấy chỉ thấy đẹp chứ không coi trọng, nhưng lúc này túi gấm bỗng trở nên nóng hổi, phản ứng đầu tiên của cô ấy là liếc nhìn người chủ tiệm đang sắp xếp kệ hàng gân đó, sau đó thì thâm vào tai Cao Vũ Phỉ: 'Là bùa hộ mệnh nóng lên."
Cao Vũ Phỉ quay đầu lại, kinh ngạc liếc nhìn Nhiếp Tử Hàm, Nhiếp Tử Hàm khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Bên trong chỉ có một tờ bùa, không có gì khác." Hai người nhìn nhau, đều ngơ ngác, lúc này Nhiếp Tử Hàm nhớ rằng mình cũng có bùa hộ mệnh, liền ra hiệu cho Cao Vũ Phỉ: "Để tớ cầm xem xem."
Đầu tiên cô ấy tháo chiếc bùa hộ mệnh ra cầm nó trên tay, sau đó dùng tay kia chạm vào chiếc vòng cổ. Cũng giống như trải nghiệm của Cao Vũ Phi, khi tay Nhiếp Tử Hàm chạm vào chiếc vòng cổ, túi bùa hộ mệnh cô ấy cầm trong tay nóng lên, cô ấy lập tức ném chiếc vòng cổ về chỗ cũ.
Tiếng chiếc vòng cổ rơi trở lại vào hộp khiến bà già trong cửa hàng giật mình, chắp tay sau lưng đi tới nhìn chiếc vòng cổ trong hộp rồi hỏi hai cô gái: "Hai người đã bàn bạc chưa? Rốt cuộc có mua hay không?"
'Không, chúng cháu không mua nữal" Nhiếp Tử Hàm kéo Cao Vũ Phỉ, nhanh chóng lùi vê sau mấy bước, nụ cười trên mặt Cao Vũ Phỉ có chút xấu hổ: "Cháu nghĩ một lúc thì cảm thấy chiếc vòng cổ này không thích hợp nữa, để lần sau có thời gian cháu sẽ đến xem cái khác."
Hai người nói xong, không để ý tới vẻ mặt khó coi của bà lão, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, chạy một hơi vào ngõ nhỏ.
Nhìn con đường sáng rực, nhịp tim mãnh liệt của hai người cuối cùng cũng bình tĩnh lại không ít, Nhiếp Tử Hàm mở túi gấm ra lấy tờ bùa có hơi nóng bên trong ra, khi mở ra thì thấy đó là một mảnh giấy màu vàng được vẽ bằng bút chu sa với hoa văn mà cô ấy nhìn không hiểu, trừ nó ra thì không còn gì cả. Nhiếp Tử Hàm vội vàng gấp tờ bùa rồi đặt lại như cũ, lân này cô ấy không dám treo túi gấm bên túi mà trực tiếp đeo nó lên cổ. Lúc này, bốn nữ sinh đang cười nói nói nói vui vẻ đi ngang qua bọn họ, chính là các cô gái ở ký túc xá kế bên, nhìn thấy Nhiếp Tử Hàm liền đưa tay chào hỏi: "Các cậu cũng đi mua sắm à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận