Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 329: Chương 329

Chương 329: Chương 329Chương 329: Chương 329
Chương 329: Chương 329
'Pháp khí thượng hạng.'
Lý Lạc Phàm đặt thanh kiếm bằng đồng vào tay Bành Tư Di.'Không phải từ nhỏ cậu đã học võ sao? Cậu giữ lấy thanh kiếm này để tự vệ đi, vì lát nữa chúng ta vào trong sơn động rất có thể sẽ gặp lệ quỷ hoặc là cương thi, thậm chí có thể gặp được những thứ người không ra người ma không ra ma. Cậu phải nhớ kỹ, cho dù gặp phải bất cứ thứ gì cũng không được sợ hãi và chỉ cần theo sát mình là được, ngoài ra cho dù mình có gặp phải tình cảnh nguy hiểm gì thì cậu cũng không cần giúp mình. Tất cả những gì cậu phải làm là bảo vệ bản thân thật tốt, cậu cầm lấy kiếm để tự vệ có hiểu không?" Bành Tư Di nghiêm túc gật đầu.
"Mình hiểu rồi, chắc chắn mình sẽ không cản trở hay gây thêm phiền phức cho sư phụ đâu. "Tốt lắm! Vậy chúng ta đi thôi!"
Lý Lạc Phàm khoác ba lô lên vai rồi bước xuống xe, Liễu Như Thị cũng xuống xe rồi nhìn cô nói.
"Cô đưa cho cô ấy thanh kiếm đồng mà tôi tặng cho cô rồi, vậy thì cô dùng cái gì?"
"Không phải là do anh tặng tôi, đó là phần thưởng mà Sở Đặc Nhiệm trao cho tôi.'
Lý Lạc Phàm sửa lời của Liễu Như Thị, cô cũng không hiểu tại sao cô không thể nhịn nổi mà phải giải thích thêm một câu.
"Cô ấy là học trò đầu tiên của tôi nên quà ra mắt không thể keo kiệt quá được, hơn nữa tôi cũng có pháp khí mới rồi."
Liễu Như Thị có hơi tò mò.
"Là cái gì thế? Nó tốt hơn cả kiếm đồng sao?" Lý Lạc Phàm nghĩ đến cái chùy của mình rồi mơ hồ gật đầu. Lực sát thương rất mạnh!"
Liễu Như Thị không nói thêm gì nữa mà anh dẫn đầu đi về phía ngọn núi. Lý Lạc Phàm hít sâu một hơi sau đó quay đầu lại gọi Bành Tư Di đi theo mình, nhưng cô vừa quay lại đã thấy Bành Tư Di dùng cả hai tay bám vào thân xe rồi cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước. Bây giờ cô mới nhớ ra mặc dù Bành Tư Di có mắt âm dương nhưng cô ấy không có thiên nhãn nên trong môi trường chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng thì cơ bản cô ấy giống như người bị mù không nhìn thấy gì cả.
Nếu như là người ngoài, Lý Lạc Phàm sẽ gấp một con hạc giấy để chiếu sáng nhưng ở một nơi như thế này thì tạm thời mở thiên nhãn cho Bành Tư Di sẽ an toàn hơn.
Lý Lạc Phàm lấy bút Bạch Ngọc ra, sau đó cô đánh thức linh lực của mình rồi nhanh chóng vẽ một lá bùa lên trán của Bành Tư Di, sau đó cô dùng bút quẹt một đường lên mắt của cô ấy.
Bành Tư Di cảm thấy ấn đường của mình lạnh ngắt, sau đó có một luồng khí sảng khoái xuyên từ ấn đường vào cơ thể cô ấy rồi chạy dọc theo phía bên trong cơ thể, tiếp đó thì luống khí đó hợp lại làm một trên mắt của cô ấy. Giây tiếp theo thì thế giới ở trước mắt cô ấy trở nên vô cùng rõ ràng, ngay cả đang ở trong bóng tối thì cô ấy vẫn có thể nhìn rõ ngọn núi ở phía xa và đôi mắt sáng như sao trời của Lý Lạc Phàm ở gân đó.
Bành Tư Di chớp hai mắt, cô ấy cảm thấy cảm giác này rất kỳ lạ. Lý Lạc Phàm cất bút Bạch Ngọc vào trong ba lô.
"Có thể nhìn thấy rôi chứ? Vậy mau theo mình lên núi thôi! Thôn nhà họ Hạ nằm ở vị trí xa xôi hẻo lánh và không có sẵn tài nguyên thiên nhiên, vì thế để kiếm sống được thì thanh niên và trung niên trong thôn phải chuyển đi nơi khác, người già trong thôn cũng rời thôn ra bên ngoài sống cùng con cái. Hằng năm vào dịp Tết Thanh Minh thì những người già mới cùng gia đình về thôn tảo mộ và đốt vàng mã thờ cúng tổ tiên, chỉ những lúc đó thì trong thôn mới có đồng người.
Trước đây bản chất của ngọn núi này rất tà ác nên người dân trong làng không cho trẻ nhỏ đến đây, còn bây giờ thì một năm dân làng còn không thể về được hai lần chứ đừng nói là đi lên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận