Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 225: Chương 225

Chương 225: Chương 225Chương 225: Chương 225
Chương 225: Chương 225
"Được rồi, mau đi thôi!" Vu Vân Vĩ đeo ba lô lên, giục Lý Lạc Phàm: "Chúng ta đã chuẩn bị rất lâu cho hành động lần này. Giờ có thể nghỉ ngơi tử tế rồi."
Lý Lạc Phàm đáp lời, theo sau Vu Vân Vĩ ra khỏi khu mộ chính, còn không quên gọi Liễu Như Thị: "Cảnh sát Liễu ơi, mau lên.”
Liễu Như Thị liếc qua xung quanh, khế nhíu mày, một cảm giác lo âu cứ quẩn quanh trong lòng. Thế nhưng thấy hai người Lý Lạc Phàm đã đi, anh cũng không phát hiện điêu khác lạ nên khẽ lắc đầu, theo sau họ rời khỏi.
Ba người đi theo lối mộ quay về mặt đất. Chu Chính Dương kéo ba người khỏi mộ, miệng sùi bọt máu: "Mọi người ở trong đó tận mười mấy tiếng đồng hồ, làm tôi sợ chết đi được." "Mười mấy tiếng là nhanh lắm rồi. Nếu không có cảnh sát Liễu và Lạc Phàm thì cả đội chúng ta xuất quân hơn mười ngày cũng chẳng xong nổi nhiệm vụ này!" Vu Vân Vĩ đón Liễu Như Thị và Lý Lạc Phàm lên xe. Trong màn đêm, xe của Sở Đặc Nhiệm rời khỏi cao ốc Thu Minh.
Đúng lúc này, tại khu mộ chính, trong khe tường nứt bị Cơ Ngọc chém ra, có một cục thịt nhỏ bằng hạt gạo mấp máy, bắt đầu sinh trưởng bằng tốc độ mắt thường thấy được. Một bóng dáng xuất hiện tại khu mộ chính, vươn tay câm cục thịt đang sinh sôi không ngừng kia vào một chiếc hộp gỗ, thở dài một hơi sâu lắng: "Sau ba nghìn năm, cuối cùng cũng ra được một cái."
Chu Chính Dương lần lượt dẫn ba người nhóm Lý Lạc Phàm về nhà. Trần Bằng Cương sớm đã chuẩn bị xong cơm canh nóng hôi hổi, tuy nhiên Lý Lạc Phàm không có tâm trạng ăn uống. Hình ảnh Cơ Ngọc máu me be bét tái sinh quả thực rất ảnh hưởng tới vị giác của cô. Chẳng qua cô là đứa bé lớn lên trong cảnh nghèo túng, từ nhỏ, cô đã được sư phụ dạy rằng không thể lãng phí lương thực, Lý Lạc Phàm bèn vẽ một lá bùa tĩnh tâm lên trán mình, bấy giờ mới không lãng phí tâm huyết nấu nướng của Trân Bằng Cương.
Ăn xong, Lý Lạc Phàm đi tắm rồi nằm lên chiếc giường lớn mềm mại, chìm vào giấc ngủ. Trân Bằng Cương ở phòng khách hơi lo lắng, thì tâm với Trương Nhã Lệ và Lý Minh Châu: “Theo Lạc Phàm sắp nửa năm mà đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy phải dán bùa tính tâm mới ăn xong bữa được. Trước đây đôi mắt cô ấy luôn tỏa sáng, hận không thể càn quét hết thức ăn trên bàn vào bụng.'
Trương Nhã Lệ cũng lo lắng: "Đây cũng là lân đầu tiên tôi thấy cô ấy mệt vậy, không biết trong lăng mộ cổ này ẩn chứa thứ gì.
"Lạc Phàm chuẩn bị hơn nửa tháng mới dám xuống lăng mộ cổ này, không bị thương trở về đã là tốt lắm rồi." Lý Minh Châu dịu dàng vuốt ve vầng trán Lý Lạc Phàm: "Để con bé ngủ yên một giấc đi, chừng nào con bé dậy chúng ta sẽ biết tình hình."
Giấc ngủ này của Lý Lạc Phàm kéo dài khoảng một ngày một đêm. Trong chuyến đi tới cổ mộ lần này, một mình cô giết mấy chục cương thi, còn tiêu hao hết linh lực trong cơ thể khi đấu với chủ lăng mộ. Cộng thêm sự tổn thương sâu sắc khi làm hỏng kiếm đồng xu mà sư phụ để lại, sự tởm lợm khi thấy cảnh máu thịt của chủ lăng mộ tái sinh. Toàn bộ đã khiến Lý Lạc Phàm mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Trước khi ngủ, cô mà không đặt bùa an thân xuống gối thì chẳng biết đã mơ thấy bao nhiêu cơn ác mộng rồi.
Tỉnh giấc đã là sáng sớm hôm sau, Lý Lạc Phàm đi tắm thêm một lượt, vừa cầm khăn tắm lau tóc vừa mở điện thoại di động. Trong WeChat, Chu Chính Dương, Vu Vân Vĩ, còn cả Ngô Sơn Huy, Trương Đức Dũng và phó giám đốc Chu Thắng Thành nhà mình đều nhắn tin tới hỏi han tình trạng sức khỏe của cô. Ngoài ra, Bạch Tiểu Soái ở địa phủ cũng nhắn tin vào mạng xã hội quỷ thân thiết ủi an. Bấy giờ, Lý Lạc Phàm mới nhớ trong vòng tay của mình hãy còn hơn trăm con lệ quỷ chưa được đưa vào địa phủ. Mình vậy mà thảnh thơi đánh nguyên một giấc, vô tư quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận