Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 346: Chương 346

Chương 346: Chương 346Chương 346: Chương 346
Chương 346: Chương 346
"Không có cảm thấy cô nói không đúng." Trong giọng nói của Liễu Như Thị có thêm vài phần ý cười: "Cô cứ dũng cảm mà đi là được rồi, tôi nói rồi, lân này tôi phối hợp với cô."
"Vậy mà lại dễ nói chuyện như vậy." Lý Lạc Phàm lẩm bẩm một câu, lập tức ném suy nghĩ này ra sau đầu, hết sức chuyên chú mà dựa vào cảm giác tiến lên bên trái mười bước, sau đó ngừng lại.
Sát trận này vô cùng phức tạp, sinh môn cũng không phải là đi thẳng tắp thì sẽ đến được, sau khi Lý Lạc Phàm đến vị trí này thì trong đầu lại kéo dài ra thêm bản đồ mới, cô nhanh chóng phán đoán một chút: "Đi vê phía trước chín mét."
Một bước hai bước... Ngay khi cô còn một bước là đã đến chín mét thì mặt đất dưới chân đột nhiên trở nên trống rỗng, cả người cô cũng không kịp phản ứng lại mà rơi xuống, sau đó cô rút sợi dây ra vung lên, sợi dây chạm vào mặt đất rắn chắc, phát ra âm thanh, thậm chí còn có rất nhiều đất trôi xuống.
Trong lòng Lý Lạc Phàm trâm xuống không kịp nghĩ nhiều, tay cầm lấy bùa chú bay, dưới chân như có gió, cả người cô vững vàng mà đứng ở trên không trung. Đang lúc cô chuẩn bị thắp sáng bùa giấy lên nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút thì một tảng đá từ trên trời giáng xuống, Lý Lạc Phàm vội vàng lùi bước, nhưng không ngờ phía trước cũng có đá rơi xuống, vừa vặn đập vào đầu cô, trước mắt cô bỗng trở thành một mảnh mê mang sau đó thì mất đi ý thức, cả người cô rơi từ trên không trung xuống, rơi vào trong lòng người phía dưới.
*xx**
Lý Lạc Phàm mở mắt, chỉ cảm thấy choáng váng, sờ gáy, thấy còn có chút đau âm Ï.
Cô sờ sờ đầu, đánh giá hoàn cảnh bốn phía một chút, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng cổ kính, trong phòng đơn giản đến mức có thể dùng bốn bức tường để hình dung.
Cô nhìn mọi thứ chung quanh mà cảm thấy có chút phát ngây người, cô nhớ không ra đây là nơi nào, không biết mình vì sao mà lại đau đầu, thậm chí ngay cả mình là ai cô cũng không biết, trong đầu của cô trống rỗng, không có bất kỳ ký ức nào.
Lý Lạc Phàm lại xoa xoa đầu một lần nữa, đứng lên đi vê phía cửa, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, cảnh tượng hiện ra trước mắt chính là đỉnh núi bị mây mù che khuất, mấy căn nhà gỗ xây chằng chịt xung quanh núi, phối hợp với hoa cỏ khắp núi đồi, lại có loại cảm giác như thế ngoại đào nguyên.
"Sư tỷ, chị tỉnh rồi!" Một cô bé khoảng bảy tám tuổi hoạt bát mà vây quanh Lý Lạc Phàm đi dạo một vòng, trong ánh mắt thật to tràn đây vui sướng: "Sư huynh nói chị bị thương rất nặng, chỉ sợ sẽ không tỉnh lại được, không nghĩ tới chị mới nằm ba tháng đã tỉnh lại."
Lý Lạc Phàm không nói gì, tuy rằng cô không có trí nhớ, nhưng mà cô loáng thoáng cảm thấy thời gian hôn mê ba tháng này không quá bình thường.
Dường như cô bé vô cùng hưng phấn, không hề chú ý tới sự khác thường của Lý Lạc Phàm, sau khi líu ríu nói chuyện nửa ngày bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Sư phụ dặn là nếu như chị tỉnh thì đi gặp sư phụ.'
Chẳng biết vì sao, khi nghe được cái từ sư phụ này tinh thần Lý Lạc Phàm cảm thấy chấn động, cô theo bản năng mà hỏi: "Sư phụ ở đâu?”
"Ở trong căn nhà của ngài ấy." Cô bé chỉ lên núi: "Sư phụ ở đó." Lý Lạc Phàm quay đầu nhìn lên núi, trên đỉnh núi có một tòa sân nhỏ, trong sân còn có một gốc cây hòe lớn.
Tuy rằng hôn mê thật lâu mới tỉnh lại, nhưng Lý Lạc Phàm cảm thấy trên người mình vẫn rất có sức lực, cô vừa thưởng thức cảnh sắc vừa nhàn nhã dạo bước, không bao lâu đã đi tới đỉnh núi.
Đẩy cửa tiểu viện ra, Lý Lạc Phàm ngây ngẩn cả người, cái sân này sao lại quen thuộc như vậy.
Cô nhìn cây hòe lớn trong sân, bóng cây che hơn phân nửa sân, chẳng biết vì sao trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, dưới bóng cây này bày mấy âm trạch thì ngược lại sẽ rất thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận