Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 120: Chương 120

Chương 120: Chương 120Chương 120: Chương 120
Chương 120: Chương 120
Ông ấy vội vàng đẩy cửa vào rồi khóa trái, đi ngay vào phòng thay đồ, mở một cái tủ với sự nhanh nhẹn không hợp độ tuổi rồi chui vào, đóng chặt cửa tủ lại.
Bởi vì tủ quân áo này là để nhân viên nghỉ ngơi dùng, quân áo cởi ra ít nhiều sẽ có mùi hôi, nên cửa tủ quân áo mới chọn dùng thiết kế cửa chớp và lưới tản nhiệt, vừa khéo chỗ Ngô Sơn Huy ngồi xổm xuống là lưới tản nhiệt.
Lưới tản nhiệt có độ nghiêng xuống, lại thêm khe hở không lớn nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong tủ, nhưng Ngô Sơn Huy lại loáng thoáng có thể thấy rõ tình hình bên ngoài.
Ông ấy nhòm ngó trên cửa nhìn ra ngoài, hình như nữ quỷ không bước vào, ông nhân cơ hội lấy áo choàng và bộ đồ ngủ treo trong tủ che lấp mình, chỉ chừa một khe hở nhỏ bên cạnh để dễ dàng quan sát tình hình bên ngoài. Cứ như vậy, cho dù nữ quỷ mở cửa cũng không dễ dàng phát hiện ra ông được.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhịp tim của Ngô Sơn Huy giống như là trống đánh, bản thân dường như có thể nghe thấy rất rõ. Ông ấy biết như vậy là không thể, nhịp tim nhanh và hơi thở nhanh đều dễ dàng khiến bản thân bị lộ, bây giờ ông nên bình tĩnh lại, điều chỉnh lại tâm trạng, để nhịp tim và hơi thở đêu chậm lại, tốt nhất là chậm như người chết, thế mới không dễ bị phát hiện ra.
Không thể không nói, Ngô Sơn Huy đã làm việc chăm chỉ trong giới kinh doanh hơn nửa đời, tư chất tinh thần vẫn rất tốt, sau khi tìm ra mấu chốt của vấn đề, ông lập tức điều chỉnh hơi thở của mình thành ba dài một ngắn. Sau vài lần, hơi thở của ông dần dần ổn định, tim đập dữ dội cũng dần chậm lại. Ngô Sơn Huy thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này, khóa cửa phòng chờ vang lên, sau đó bên ngoài truyên đến tiếng mở cửa.
Nhịp tim Ngô Sơn Huy có tăng hơi nhanh, lần này ông ấy đã học được bài học, không dám nhìn ra ngoài nữa, mà chỉ co rúm người trong áo ngủ, không dám cử động.
Bên ngoài phòng thay đồ vang lên tiếng giày cao gót quen thuộc, dường như đánh trúng vào tim Ngô Sơn Huy. Ông từ từ bịt miệng, thậm chí còn nhắm mắt lại, lúc đó ông không còn lựa chọn nào khác ngoài cam chịu số phận.
Tiếng giày cao gót càng ngày càng gần, cuối cùng cũng bước vào phòng thay đồ. Ông không khỏi hơi nheo mắt lại, thông qua khe hở nhỏ trên áo ngủ, chỉ nhìn thấy hai cái chân tím bâm đang lảng vảng trong phòng thay đồ, hình như ả đã biết Ngô Sơn Huy đang trốn ở trong đây, nhưng lại không tìm ra được ông.
Bước chân của nữ quỷ càng lúc càng gấp gáp, có vẻ như đang tức giận vì Ngô Sơn Huy trốn tránh.
Ngô Sơn Huy nhắc nhở mình không được nhìn, vội vã nhắm mắt lại, nhưng mắt ông dường như không cách nào khống chế được, không nhịn được mở ra một chút, có vẻ chân của ả cảm giác được có người đang nhìn chăm chăm mình, liền dừng lại trước tủ quân áo.
Lông tơ trên cánh tay Ngô Sơn Huy dựng đứng cả lên, nhắm chặt mắt và che miệng lại, trong lòng thâm đếm số, cũng không dám cử động.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài tủ không có chút động tĩnh gì, trong phòng yên tĩnh như không có người hay quỷ vậy.
Lúc này Ngô Sơn Huy đã đếm được sáu trăm số, có lẽ đã mười phút trôi qua, ông tưởng rằng nữ quỷ có thể đã rời đi rồi nên chậm rãi mở mắt ra.
Một giây sau, ông cảm thấy tai mình ù ù, mắt lồi ra, máu chảy ngược, tim cũng ngừng đập.
Nữ quỷ này thế mà lại âm thầm đi vào tủ, ngôi xổm trước mặt ông, hai người mặt đối mặt, cách nhau chưa đến mười centimet.
"Ta bắt được ông rồi!" Đôi mắt đen của nữ quỷ bất động nhìn chằm chằm ông, khóe miệng nhếch cong lên kỳ dị: "Bây giờ ông chính là người thay thế của ta, ông chạy không nổi đâu!"
"Không!" Ý thức muốn sống mãnh liệt của Ngô Sơn Huy khiến ông muốn đẩy nữ quỷ ra để trốn thoát, nhưng tay vừa chạm vào vai nữ quỷ thì cổ tay của ông đã bị một bàn tay tím với móng tay dài màu đen tóm chặt lại, ông muốn dùng lực giật tay lại, nhưng bàn tay của nữ quỷ nặng như ngàn cân, Ngô Sơn Huy vốn không thể giãy giụa nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận