Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 330: Chương 330

Chương 330: Chương 330Chương 330: Chương 330
Chương 330: Chương 330
Chính vì thế mà cỏ trên ngọn núi này đã cao hơn đầu người và cũng không có con đường mòn nào dẫn lên núi. Mặc dù không có đường đi nhưng cũng không có vấn đề gì với Lý Lạc Phàm và Liễu Như Thị, họ sải những bước chân dài thoăn thoắt như thoi đưa trên đám cỏ cao dày giống hệt như đang đi trên mặt đất bằng phẳng. Mặc dù Bành Tư Di luyện võ từ nhỏ nhưng để leo lên một ngọn núi không có đường mòn như thế này cũng là một chuyện rất khó khăn, gần như cô ấy phải lăn lộn rồi dùng tay chụp lấy tất cả mọi thứ có thể chụp được thì mới có thể theo kịp hai người họ. Đi khoảng hơn mười phút thì Liễu Như Thị dừng lại trước một cái hang động rộng bằng một người ở lưng chừng núi.
"Là ở chỗ này."
Trong động bị phủ kín bởi một mảng đen dày đặc, một luồng âm khí từ bên trong luồn lách ra ngoài rồi biến mất giữa màn đêm. Liễu Như Thị hơi cúi đầu và tiến vào hang động trước, Lý Lạc Phàm đẩy Bành Tư Di đi chính giữa, còn bản thân cô thì chặn ở phía sau.
Khu vực từ cửa hang vào trong rất hẹp, đi bộ ước chừng khoảng năm sáu phút mới đột nhiên mở ra, đột nhiên Liễu Như Thị dừng chân, rồi ra hiệu cho Lý Lạc Phàm: “Cô đi phía trước đi, tôi sẽ đi cuối."
Lý Lạc Phàm biết Liễu Như Thị sẽ không ra tay nếu như không cần thiết, Vu Vân Vĩ từng lén lút phỏng đoán với cô rằng Liễu Như Thị có thể giúp cô rèn luyện năng lực của mình nhiêu hơn. Lý Lạc Phàm cảm thấy cách nói này có chút buồn cười, thứ nhất cô không phải đồ đệ của ông ta, thứ hai cô cũng chả phải thuộc hạ của ông ta, hà cớ gì mà ông ta lại phải bận tâm đến chứ? Đây không phải là ăn no rửng mỡ hải! Ông ta chỉ cảm thấy Liễu Như Thị chỉ đơn thuần là muốn duy trì tính cách và phong cách lạnh lùng của mình mà thôi, Tiểu La La giao cho người khác giải quyết, gặp Boss thì bản thân mới ra tay, chuyện này nghe có vẻ thì rất là trâu bò.
Chỉ có điều hai người thì một người thuộc về hệ thống cõi âm, người còn lại thì thuộc về dương gian, không phải đồng nghiệp cũng không tính là bạn bè, thậm chí lần hành động này, cô vốn cũng không có ý định gọi Liễu Như Thị đi cùng, cho nên cho dù anh không muốn làm, thì Lý Lạc Phàm cũng không có ý kiến gì.
Lý Lạc Phàm kéo Bành Tư Di đi thẳng đến phía trước Liễu Như Thị, ba người vẫn cứ như cũ xếp thành một hàng mà tiến vê phía trước, lần này đại khái là đi được gân mười mét thì Lý Lạc Phàm dừng lại một lát và nhìn vào khối vách đá bên trái. Mặc dù trong động gió lạnh thổi vù vù, nhưng lòng bàn tay của Bành Tư Di vẫn tiết ra mồ hôi, cô ấy dè dặt mà dựa sát vào người Lý Lạc Phàm, gắt gao nắm chặt thanh kiếm đồng xu: “Sư phụ, sao vậy?”
"Ở đây có thứ gì đó." Lý Lạc Phàm thấp giọng dặn dò: "Theo sát mình."
Bành Tư Di gật gật đầu, chỉ thấy Lý Lạc Phàm đưa tay ra sờ soạng vào vách tường, đột nhiên trên tường đá xuất hiện một cái lỗ, trong cái lỗ lại là một con đường hẹp dài, nhưng có thể thấy được một chút ánh sáng mờ nhạt ở phía cuối đường, dường như là thông qua một cái động khác.
Lý Lạc Phàm cười khẽ một tiếng: "Vậy mà lại là ảo ảnh."
Bành Tư Di nghe vậy lập tức đưa đầu ra nhìn nhiều thêm chút, ảo ảnh này so với kí ức ảo ảnh của Ngô Mậu Trúc có chút không giống nhau, hoàn toàn không có cảm giác giả tạo. Lý Lạc Phàm rảo bước tiến vào trong lối đi, tiếp đó cả người liên biến mất, Bành Tư Di có hơi sửng sốt, rôi không chút do dự đi theo cô vào trong. Nhìn thấy một màn này, Liễu Như Thị hơi nhếch khóe miệng nói: "Ngược lại còn thu nhận được một người có lòng trung thành.'
Bành Tư Di vừa bước vào trong động liền cảm thấy trước mắt tối đen, cô ấy theo bản năng nhắm chặt mắt lại, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mọi thứ trước mắt đều đã thay đổi, không còn là hang động tối tăm hay lối đi chật hẹp nữa, hiện tại cô ấy đang ở trong một sân vườn kỳ quái, xung quanh là những ngôi nhà thấp bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận