Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 302: Chương 302

Chương 302: Chương 302Chương 302: Chương 302
Chương 302: Chương 302
Tối nay chị cũng phải đi gặp thây Ngô, nhờ thây ấy dạy dỗ nhiều năm như vậy, chị phải đưa một ít kẹo hỉ cho thây ấy"
Ngụy Thư Kiệt có chút tiếc nuối kéo tay của Trương Mộng Đồng: "Đáng tiếc tối nay anh có hẹn, không thể đi cùng em.
"Không sao mà." Trương Mộng Đồng ôm cánh tay của Ngụy Thư Kiệt lắc lắc: “Dù sao bình thường cũng là em qua lại với thây Ngô nhiều, anh lo việc của anh là được rồi, chờ đến khi chúng ta làm hôn lễ thì lại tới phát thiệp mời cho thầy Ngô."
"Được!" Ngụy Thư Kiệt xoa xoa đầu Trương Mộng Đồng, cưng chiều cười: "Vậy thì vất vả cho em rồi."
Trương Mộng Đồng cười rất ngọt ngào: "Cái này có gì mà vất vả, em cũng rất thích nói chuyện trời đất với thầy Ngô.
Lý Lạc Phàm và Bành Tư Di bị hứng chịu từng đợt cẩu lương thì có chút không chịu nổi, hai cô một lần nữa nói tiếng chúc mừng sau đó vội vã vòng qua hai người chạy tới ngôi đình ở bức tường phía bắc.
Trương Mộng Đồng thấy vậy hai tay đưa lên miệng làm hình loa kèn cao giọng nhắc nhở: "Ban ngày thây Ngô không có ở đây, chỉ có buổi tối mới đến thôi."
Bành Tư Di quay đầu vẫy tay, thấp giọng lẩm bẩm với Lý Lạc Phàm: "Thầy Ngô này có phải Địa Phược Linh* hay không nhỉ, vừa vặn chết ở ngôi đình bên cạnh, vì vậy vẫn luôn không có cách nào rời đi.'
*Địa Phược Linh là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điêu oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi. Loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải sẽ trở thành ác linh. Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình. Chỉ có một cách giải thoát cho vong linh này là hoàn thành tâm nguyện của họ. Nếu không có thù oán với thì không nên diệt trừ, như vậy sẽ khiến họ nổi giận.
Lý Lạc Phàm mím môi một cái: "Đến lúc tới ngôi đình kia thì biết."
Hai người đi ước chừng chừng mười phút đã đến nơi Bành Tư Di tối hôm qua gặp oan hồn, nơi này dựa vào tường phía Bắc của đại học Đế Đô, có một ngôi đình nhỏ đời nhà Thanh, bên cạnh có một khu rừng trúc che mất một nửa ngôi đình. Ban ngày thì là một nơi lãng mạn hẹn hò rất tốt, nhưng nếu đến buổi tối thì nơi này quá tối tăm.
Lý Lạc Phàm ởi vào trong đình nhìn một vòng khắp nơi, quay đầu hỏi Bành Tư Di: "Có nhìn thấy gì không?”
Bành Tư Di mặt đây mờ mịt: "A? Không nhìn ra cái gì cả."
Lý Lạc Phàm kiên nhẫn nhắc nhở: “Cậu nhìn xung quanh đây nơi nào âm khí nặng nhất?"
Bành Tư Di quan sát từ bức tường phía bắc đến ngôi đình lại thấy khu rừng trúc kia, từ trong mắt cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ sự tồn tại của âm khí nào. Ngay lúc cô ấy vừa định lắc đầu thì bỗng nhiên hơi nghi ngờ hướng tâm mắt vào phía trên khu rừng trúc kia.
Cũng không biết ban đầu chỗ này thiết kế có ý nghĩa gì, phía nam của rừng trúc này có hòn non bộ làm bằng đá Thái Hồ, hòn non bộ vừa vặn cao hơn dãy trúc. Ngay cả trong buổi chiều mùa hè khi ánh nắng mặt trời gay gắt nhất, khu rừng trúc này vẫn không có một tia nắng nào. Mặc dù nơi này không thấy được âm khí, nhưng là nói quanh đây nơi nào có âm khí nặng nề nhất thì nhất định là khu rừng trúc này.
Bành Tư Di hơi chân chừ đi tới bên cạnh rừng trúc, cô ấy quay đầu lại hỏi Lý Lạc Phàm: "Là nơi này sao?”
Lý Lạc Phàm tán thưởng nhìn cô ấy một cái: "Cậu vẫn là rất bén nhạy."
Bành Tư Di có chút ngượng ngùng xoa mặt, mặc dù cô ấy và Lý Lạc Phàm cùng lứa lại là bạn học, nhưng không biết tại sao, nghe được cô khen mình như vậy, trong lòng cô ấy lại có chút vui mừng, giống như được trưởng bối tán thưởng vậy.
Lý Lạc Phàm đi tới bên cạnh Bành Tư Di, thấp giọng nhắc nhở: "Lát nữa cậu đi theo phía sau mình, mình đi một bước cậu đi một bước, ngàn vạn lần chớ đi nhâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận