Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 364: Chương 364

Chương 364: Chương 364Chương 364: Chương 364
Chương 364: Chương 364
Phụ nữ thích làm đẹp vẻ ngoài của mình, ngay cả Trân Nhã Du, một học sinh đứng đầu cũng không ngoại lệ, cô ấy ấy thông miinh, xinh đẹp, bình thường cũng thích ăn diện, ngoại hình đẹp khiến cô ấy cảm thấy tự tin hơn. Sau khi chiêm ngưỡng trước gương một lúc, Trân Nhã Du leo lên giường buông mùng xuống tiến vào giấc mơ.
Vào lúc nửa đêm mười hai giờ, một luông âm khí nhàn nhạt thoát ra từ chiếc vòng cổ hoa mai, sau đó chui vào ấn đường của Trần Nhã Du. Trong giấc mơ, Trân Nhã Du mơ thấy mình là một cô ấy gái ốm yếu, ngoài việc nằm trên giường ngắm chim ngoài cửa sổ thì đọc những cuốn sách nhàm chán, thế giới của cô ấy đơn giản đến mức nhàm chán.
Trân Nhã Du đọc sách suốt đêm nên buổi sáng khi thức dậy cô ấy cảm thấy hơi choáng váng, dưới mắt có quâng thâm mờ nhạt. Bạn cùng phòng là Lý Tư Yến nhìn cô ấy, có hơi nghi ngờ: "Tối qua cậu không thức khuya mà dưới mắt lại có quâng thâm vậy?”
"Đừng nói nữa, đêm qua tớ nằm mơ đọc Shakespeare cả đêm, sáng sớm tỉnh lại cảm thấy đầu như muốn nổ tung." Trần Nhã Du che trán ngáp dài, buồn ngủ đến nỗi nước mắt chảy xuống: "Buổi sáng ngủ dậy tớ tưởng mình là sinh viên ngành ngôn ngữ Trung, trong đầu toàn là phong hoa tuyết nguyệt hỉ nộ sâu bi." Lý Tư Yến mỉm cười lắc đầu: "Có lẽ do hôm nay chính thức khai giảng nên cậu khá phấn khích đó, nhanh đi rửa mặt lấy lại tinh thân đi, chúng ta sẽ đến lớp sớm."
Trân Nhã Du đồng ý rồi đi vào phòng tắm, cúi xuống tạt nước lạnh lên mặt sau khi tỉnh lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn vào gương, đột nhiên cảm thấy góc cạnh trên khuôn mặt mình giống như cô gái trong mộng, cô ấy dụi dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa, cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Lúc này, bạn cùng phòng của cô ấy đã ở bên ngoài giục cô ấy ăn sáng, Trần Nhã Du vội vàng rửa mặt thêm hai lần nữa rồi lấy khăn giấy ra lau đi vết nước trên mặt. Nhìn mình trong gương, không biết có phải do chiếc vòng cổ hay không mà nước da trên mặt tôi có vẻ nhợt nhạt hơn hôm qua.
Không có thời gian để suy nghĩ, Trần Nhã Du bước ra khỏi phòng tắm, nhặt cặp sách đeo lên lưng rời khỏi phòng cùng bạn cùng phòng.
Hôm nay là ngày khai trường chính thức, ba cô ấy gái trong ký túc xá 801 đều bước ra, bởi vì họ đều học cùng trường đại học và ở chung kí túc xá nên đều chào hỏi rất tự nhiên.
Cao Vũ Phỉ và Nhiếp Tử Hàm vừa bước ra thì đã nhìn thấy chiếc vòng cổ hoa mai đeo trên cổ Trân Nhã Du, họ nhìn nhau có chút ngạc nhiên, họ không ngờ rằng Trân Nhã Du thực sự mua chiếc vòng cổ đó.
Đúng lúc này Lý Lạc Phàm đi ra, ánh mắt rơi vào chiếc vòng cổ hoa mai, dừng lại một chút rồi như không có chuyện gì đi đến chỗ Trân Nhã Du, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Cậu mới mua một chiếc vòng cổ mới à?"
"Đúng vậy!" Trân Nhã Dư cười rạng rỡ: "Tối qua mới mua, nhìn đẹp không?" "Trông thì ổn, nhưng... Lý Lạc Phàm khẽ cau mày: "Chiếc vòng cổ này có chút tà khí, tốt nhất là cậu nên đốt nó đi và đừng đeo nó nữa.
Sắc mặt của Trân Nhã Du lập tức biến sắc, cô ấy đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ của mình, quay người rời khỏi cửa mà không nói gì.
Những người trong hai ký túc xá lúng túng nhìn nhau, bạn cùng phòng của Trân Nhã Du là Lý Tư Yến không nói nên lời liếc nhìn Lý Lạc Phàm lắc đầu nhẹ: "Cậu ấy rất thích chiếc vòng cổ đó, chắc chắn cậu ấy sẽ tức giận nếu cậu nói vậy.
Nhìn bóng lưng của Trần Nhã Du và ba người bạn cùng phòng của cô ấy, Lý Lạc Phàm suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Bành Tư Di: "Minh có nói thẳng quá không?"
Đôi mắt Bành Tư Nghị ánh lên vẻ ngưỡng mộ: "Sư phụ nói đêu đúng." Được rồi, không nên hỏi cái người thiếu não này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận