Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 377: Chương 377

Chương 377: Chương 377Chương 377: Chương 377
Chương 377: Chương 377
Không phải lúc trước bà vì kéo dài tính mạng cho cô ta mà đi đoạt mạng của người khác sao? Nếu như tôi không nhìn nhầm thì cũng đã cướp được mười mấy năm tuổi thọ rồi, như vậy tới Địa phủ thì ít nhất cũng phải chiếm một phần mười, ít nhất sẽ phải chịu hình phạt hàng trăm năm. Kéo dài tính mạng không có tác dụng thì bà lại muốn để cô ta chiếm đoạt cơ thể của người khác, nếu như cô ta cướp đoạt thành công thì lại phải chịu hình phạt thêm mấy trăm năm nữa. Quỷ chịu phạt phải đi tới mười tám tâng địa ngục, đó chính là nơi mà tất cả loài quỷ đều sợ hãi, tiếp nhận hình phạt ở trong đó một ngày thôi cũng hận không thể chết ngay lập tức, bà vì muốn giữ cô ta lại bên người mà không tiếc việc để cô ta phải chịu hình phạt tàn khốc mấy trăm năm, bà thật sự yêu cô ta sao?" Lạc Mai nằm trên đất không động đậy, hai mắt nhắm chặt có từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống rơi vào trong bùn đất.
"Cô im miệng! Tôi sẽ không để con bé tiến vào Địa phủ!" Bà lão gào lên nói: "Cho dù sau này con bé có chết, âm hôn cũng có thể ở lại thế gian này với tôi.
"" Lý Lạc Phàm hời hợt tiếp tục bổ sung: "Tôi nhớ là quy định của Địa phủ chỉ có quỷ hồn vô tội mới có thể ở lại nhân gian vô thời hạn đến khi tiêu tan chấp niệm. Nếu như có tội còn cố ý trốn tránh hình phạt không tiến vào Địa phủ vậy thì sau này bị bắt lại sẽ phải chịu hình phạt gấp đôi. Tôi tính xem nha, một lần nhân đôi này chính là hai nghìn năm đó, nếu như người ta luân hồi thì cũng có thể sống lại được mười mấy đời rồi, chính vì chấp niệm của bà mà cô ta không những không thể luân hồi, chỉ có thể ở dưới mười tám tầng địa ngục chịu phạt, bà thật đúng là mẹ ruột nhai"
Bà lão bị Lý Lạc Phàm nói đến mức thẹn quá thành giận, rút một cây quạt màu đen từ trong tay áo ra, tay vừa xoay vừa mở, mở quạt ra thì có một cỗ âm khí nông đậm mang theo mùi máu tươi trào ra, mười mấy con lệ quỷ bước ra từ bên trong chiếc quạt, chỉ trong nháy mắt cả khu rừng trúc đã bị âm khí bao phủ.
Cao Vũ Phỉ, Nhiếp Tử Hàm và Trần Nhã Du ở trong căn nhà trúc đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, nói thật lòng thì quỷ mà bọn họ từng gặp chỉ có Lạc Mai, mặc dù có chút dọa người nhưng không được coi là lệ quỷ, còn bị Lý Lạc Phàm bắt lại dễ dàng như vậy, sau đó còn bị ném cho Bành Tư Di luyện tay. Chỉ riêng một điểm này thôi cũng đã khiến hình tượng của Lạc Mai trong lòng bọn họ không còn đáng sợ như vậy nữa, dường như cảm thấy quỷ cũng chỉ như vậy thôi, đêu không dọa người như trong phim.
Nhưng bây giờ mười mấy con lệ quỷ chui ra từ trong chiếc quạt đều đã từng giết người, bọn họ không phải không có con ngươi đen thì chính là không có lòng trắng, trên mặt dính đầy máu, lại cộng thêm trên người bọn họ có âm khí và sát khí bao quanh người, quả thật là dọa người hơn cả phim khủng bố.
Lúc ấy hai chân Trân Nhã Du mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất hai mắt thất thân: "Xong rồi, hôm nay mình phải chết ở đây rôi. Đều tại mình không tốt, lúc đầu bị ma quỷ ám ảnh mua chiếc dây chuyên của Lạc Mai kia mới liên lụy tới mọi người."
Cao Vũ Phỉ và Nhiếp Tử Hàm cũng ôm nhau run lẩy bẩy, nhưng có lẽ là do nguyên nhân ở cùng một phòng ký túc với Lý Lạc Phàm, mặc dù bọn họ cũng sợ hãi, nhưng không hề có nỗi sợ sẽ chết. Bởi vì bọn họ có một niềm tin vô hình đối với Lý Lạc Phàm, cảm thấy cô nhất định sẽ có thể đưa mình trở về bình an.
So sánh một chút, lòng tin của Bành Tư Di đối với Lý Lạc Phàm thật sự là bất ngờ, cô ấy đã tận mắt chứng kiến năng lực của Lý Lạc Phàm, hàng trăm cái xác khô cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, huống chỉ là mười mấy con lệ quỷ chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận