Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 106: Chương 106

Chương 106: Chương 106Chương 106: Chương 106
Chương 106: Chương 106
Trương Đức Dũng vừa mới đi ra khỏi phòng bao thì lập tức chạy về phía của nhà vệ sinh, anh ta đã ở bên ngoài gian phòng và gọi vào trong tận hai lần nhưng vẫn không có người nào trả lời lại. Anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, đưa tay đẩy cửa của từng gian phòng một, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không hề có bất kỳ người nào.
Trương Đức Dũng đoán rằng có lẽ Ngô Sơn Huy đã đi ra ngoài để nghe điện thoại, anh ta đành rời khỏi nhà vệ sinh và trực tiếp đi thẳng đến tiền sảnh. Ở tiền sảnh, chỉ có mỗi giám đốc quản lý nhà ăn cùng với hai người nhân viên phục vụ đang lau dọn chiếc xe đẩy bán đồ ăn để chuẩn bị phục vụ món tráng miệng, nhìn thấy Trương Đức Dũng, họ còn thuận miệng mà hỏi một câu: "Trương tổng, chúng tôi có thể phục vụ món tráng miệng sau mười phút nữa có được không?”
Trương Đức Dũng cũng không quan trọng việc đó nên qua loa gật đầu một cái, đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa sổ: "Ngô tổng đi đâu rồi?"
"Ngô tổng?" Giám đốc quản lý nhà ăn vô cùng ngạc nhiên mà nhìn anh ta: "Nãy giờ Ngô tổng chưa hề đi ra ngoài ạt
Trương Đức Dũng nghe thấy câu trả lời này mà trở nên hoang mang vô cùng, Ngô tổng không có ở trong nhà vệ sinh, cũng không có ở tiên sảnh, vậy rốt cuộc ông ấy đã đi đâu rồi chứ? Anh ta lấy điện thoại di động ra một cách nhanh chóng rồi gọi điện thoại cho Ngô tổng, nhưng tất cả những gì anh ta nhận lại chỉ là lời nhắc nhở rằng số điện thoại mà anh ta đang liên hệ hiện nay không nằm trong vùng phủ sóng...
Trong nháy mắt, Trương Đức Dũng đã toát hết mồ hôi: "Ngô tổng đã đi đâu rôi chứ?" Giám đốc quản lý nhà ăn cũng lộ ra vẻ hoảng hốt, vội vàng mà hỏi lại: "Có khi nào sau khi uống rượu thì có hơi say nên ngài ấy đã đi sang phòng bao khác nghỉ ngơi rồi hay không?”
Trương Đức Dũng đưa mắt liếc nhìn hắn ta một cái: "Lý tổng của Tập đoàn Minh Quang uống nước ép trái cây, còn Ngô tổng của chúng tôi chỉ vừa mới rót một ly rượu vang đỏ mà đến hiện tại ngài ấy vẫn còn chưa uống xong, cậu cảm thấy ngài ấy có khả năng sẽ trở nên say xỉn mất tỉnh táo vì chút rượu đó được sao?"
Giám đốc quản lý nhà ăn không dám nói thêm bất kỳ lời nào khác nữa, hắn ta nhanh chóng cùng với Trương Đức Dũng kiểm tra từng căn phòng bao một để tìm cho ra Ngô Sơn Huy.
Hội sở Kỳ Lân này chủ yếu là nơi tiếp đón các vị lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Viên Khoa, tổng cộng có ba khu vực, mỗi khu vực có hai phòng bao. Trương Đức Dũng và giám đốc quản lý nhà ăn đi kiểm tra năm phòng bao còn lại một cách nhanh chóng, nhưng bên trong đều trống không, không hề thấy bóng dáng của Ngô Sơn Huy đâu cả.
Trương Đức Dũng nắm chặt cánh tay của giám đốc quản lý nhà ăn: "Cậu có chắc là Ngô tổng không hề rời khỏi hội sở hay không?”
"Thật sự không có!" Giám đốc quản lý nhà ăn như sắp khóc đến nơi, giải thích: "Tôi vẫn luôn ở đại sảnh của nhà ăn, cũng không hề rời khỏi nơi này dù chỉ nửa bước nên tôi có thể chắc chắn về điều đó!"
Một người trưởng thành vẫn còn sống sờ sờ ra đó lại đột nhiên biến mất mà không hề để lại bất kỳ dấu vết gì khiến Trương Đức Dũng không khỏi nôn nóng mà vội chạy xung quanh tìm kiếm, rồi bỗng nhiên anh ta chợt nhớ đến một chuyện gì đó: "Trên hành lang nhà ăn của các cậu có camera giám sát hay không?”
"Đúng rồi nhỉ!" Đến lúc này giám đốc quản lý nhà ăn mới chợt nhớ tới chuyện có camera giám sát, vội vàng mà nói: "Ở cả ba hành lang đều có camera giám sát, ngày thường chúng tôi không hay xem những đoạn ghi hình của camera giám sát lắm, nên nhất thời tôi cũng quên mất chuyện này."
Hai người họ gấp rút mà chạy vội đến văn phòng làm việc ở phía sau đại sảnh, giám đốc quản lý nhà ăn bật máy tính kết nối với hệ thống giám sát, cài đặt thời gian quay trở lại khoảng hơn mười phút trước, vừa đúng lúc nhìn thấy Ngô Sơn Huy đi ra khỏi phòng bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận