Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 273: Chương 273

Chương 273: Chương 273Chương 273: Chương 273
Chương 273: Chương 273
Lý Lạc Phàm hừ lạnh một tiếng, rút roi kéo người phụ nữ áo choàng đen lui vê sau, thuận tay dán một tấm bùa trói thật chặt lên trán bà ta, con rông lửa thấy vậy bay một vòng trên không rồi biến mất trong bầu trời đêm.
Người phụ nữ mặc áo choàng đen không thể cử động, Lý Lạc Phàm quay lại nhìn một nhà ba người đang ngơ ngác. Mẹ Tào bị ánh mắt của cô kích thích đến mức quỳ xuống khóc lóc xin tha mạng.
Lý Lạc Phàm lười để ý đến bà ta, thay vào đó, cô biến sợi dây thành roi quất vào mặt Tào Đại Bảo: "Chết rồi mà còn dám trêu chọc con gái nhà người ta, đáng đánh, anh để cha mẹ còn sống giúp anh tổ chức kết hôn âm dương, đáng đánh, anh cố ý chọn người sống làm vợ, còn tệ hơn heo chó, đáng chết!"
Từng roi lân lượt đánh xuống, hồn thể của Tào Đại Bảo đầy vết lằn, khiến hắn ta kêu gào đau đớn. Mẹ Tào nhìn thấy không khỏi đau lòng, đưa tay ra muốn cản lại, Lý Lạc Phàm không khách khí quất roi vào cánh tay bà ta, hồn thể của mẹ Tào run rẩy, cảm thấy đau thấu Xương, quỳ rạp xuống đất.
Sau khi quất Tào Đại Bảo ba roi, hồn thể của Tào Đại Bảo đã trở nên trong suốt, hắn ta sợ nếu tiếp tục bị đánh, sẽ hồn phi phách tán. Lý Lạc Phàm duỗi chân, nâng cằm, hừ lạnh: "Không phải anh muốn lấy vợ sao? Tôi giúp anh sắp xếp hôn sựt"
Cô quất roi, rút lá bùa trên trán người phụ nữ áo đen ra, khit mũi lạnh lùng: "Không phải cha mẹ của Trần Hiểu Nhã rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này sao? Được, tôi thành toàn cho họ. Bà đi bắt linh hồn của họ, tôi sẽ đích thân tổ chức đám cưới này, để bọn họ cùng Tào Đại Bảo cưới nhau, khỏi phải nhận sính lễ đến bỏng tay!" Tào Đại Bảo nằm trên mặt đất nhớ đến nếp nhăn trên mặt hai vợ chồng và mùi hôi thối trên cơ thể họ, đột nhiên bật khóc: "Tôi, tôi không muốn!"
Lý Lạc Phàm nói lại y nguyên những gì người phụ nữ mặc áo choàng đen đã nói trước đó:
"Lời anh nói không không quan trọng! Dù không muốn cũng phải kết hôn!"
Lúc Lý Lạc Phàm lớn tiếng quát xong, cả nhà Tào Đại Bảo cùng người phụ nữ áo choàng đen đều cúi đầu run sợ, không ai dám đứng ra chống đối. Lý Lạc Phàm chán ghét nhất chính là loại người tham của chuyên dùng tà thuật bất chính để kiếm tiên giống như người phụ nữ mặc đồ đen này, thẳng tay quất roi lên người bà ta: "Tôi bảo bà đi câu hồn phách của cha mẹ Trần Hiểu Nhã tới đây kết âm hôn, bà nghe không hiểu à?
Người phụ nữ mặc đồ đen tuy là dùng chân thân mà tới nhưng cũng không đỡ nổi một roi này, không chỉ thân thể trây da tróc thịt mà ngay cả hôn phách cũng đau đến run rẩy, nhiều năm làm bà đồng bà ta chưa từng phải chịu loại thống khổ như vậy. Nhưng dù có đau khổ thế nào bà ta cũng không dám hé răng nửa lời, sợ rằng con bé kia lại vung thêm một roi hỏa long nữa thì bà ta chỉ còn nước thịt nát xương tan, hồn phi phách tán.
Lý Lạc Phàm quất liên tục bảy tám roi mới dừng lại, bà đồng đau đớn run run từ trên mặt đất đứng lên: "Tôi đi câu hồn ngay đây."
"Đợi một chút! Muốn tới thì tới cho trọn vẹn, nghiêm túc dựa theo thủ tục âm hôn mà làm đi!" Lý Lạc Phàm chỉ vào chiếc kiệu đỏ thâm: "Phái hình nhân giấy đi đón dâu!"
Người phụ nữ mặc đồ đen vừa nghĩ tới mười hình nhân giấy có thể tự do cử động mà bà ta đã phải tích góp trong hai mươi mấy năm đã bị Lý Lạc Phàm dùng một mồi lửa đốt sạch sẽ, lòng đau như cắt: "Tôi không còn hình nhân giấy nào nữa."
"Đồ vô dụng!" Vẻ mặt Lý Lạc Phàm châm chọc, móc từ trong túi ra mấy mảnh giấy màu vàng, tùy tiện xé thành hình người rồi ném xuống đất, mười mấy hình nhân giấy leo dần lên từ trên mặt đất ngày càng dài thẳng cho đến khi đạt kích thước như một người trưởng thành thì ngừng lại. Bọn chúng đồng loạt quay vê phía Lý Lạc Phàm, dùng khuôn mặt không có ngũ quan đối mặt với cô tựa như đang đợi chờ mệnh lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận