Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 114: Chương 114

Chương 114: Chương 114Chương 114: Chương 114
Chương 114: Chương 114
"Xong rồi!" Lý Lạc Phàm cất cây bút ngọc màu trắng kia trở lại túi, nhìn từ trên xuống dưới lá bùa rồi đánh giá một chút, hừm, linh khí tràn trê, tôi thật sự là một thiên tài trong việc vẽ bùa mài
Chu Thắng Thành đứng thẳng người dậy rồi xoay người lại, ông ta đã dần thích nghi được với bóng tối, lại như mơ hô mà nhìn thấy một thứ gì đó trong tay của Lý Lạc Phàm, có hơi tò mò mà hỏi: "Lý tổng, cô đang cầm cái gì vậy?"
Lý Lạc Phàm bèn thuận miệng mà trả lời lại: "Không phải mọi người không nhìn thấy được gì ở đây sao? Tôi đã vẽ bùa cho mọi người đấy!"
Chu Thắng Thành chợt cảm thấy trâm trồ, sửng sốt, chợt nhớ tới vừa rồi khi còn ở trong hội sở Lý Lạc Phàm đã dùng một mảnh giấy màu vàng để tạo ra khe nứt trên bức tường của khách sạn này: "Có phải là lá bùa này có thể tách nơi này ra, để chúng ta đi ra ngoài hay không?”
"Đi ra ngoài, đúng là chúng ta có thể đi ra ngoài, nhưng mà nó cũng là vô nghĩa mà thôi, chúng ta phải đi theo quỷ lộ này mới có thể tìm được Ngô tổng." Lý Lạc Phàm cũng không nói lời vô nghĩa, cô nhéo tay một cái rồi niệm thâm trong miệng câu thân chú, lá bùa bay lên rồi chợt bốc cháy giữa không trung, ánh sáng ấy chiếu sáng cả cái quỷ lộ nhỏ hẹp.
Ngay khi Chu Thắng Thành và những người khác vẫn còn đang cho rằng quả cầu lửa này chỉ dùng để nhằm mục đích chiếu sáng cho họ, nhưng quả cầu lửa này lại đột nhiên nứt ra ngay vị trí chính giữa, rồi một con hạc giấy với ánh sáng trắng chợt bay ra ngoài từ bên trong quả cầu lửa ấy.
Sau khi quả câu lửa tắt, chỉ trong vài giây sau con hạc giấy đã biến to bằng nắm tay, bay một vòng trên đầu của mọi người, rồi sau đó nó dừng lại trên đầu họ một cách ổn định, vững vàng.
Lý Lạc Phàm nhìn ánh sáng của con hạc giấy mà đánh giá một chút, rồi hài lòng mà gật đâu một cái, sau đó cô đưa mắt liếc nhìn ba người kia vẫn còn đang ngẩn ngơ, ngây ra như phỗng kia: "Độ sáng này có thể giúp mọi người đi được chưa? Mọi người đều có thể nhìn thấy rõ đường mà đi hết cả đúng không?”
"Có thểt"
"Có thểt"
"Có thể!"
Cả ba người họ đều đồng loạt nhất trí mà ngước mắt nhìn con hạc giấy, khi nghe thấy Lý Lạc Phàm hỏi câu này, thì họ lập tức theo bản năng mà gật đầu, trên khuôn mặt họ cũng hiện rõ ràng hai chữ sáng loáng 'ngờ nghệch..
Lý Lạc Phàm đi được hai bước thì lại phát hiện họ không còn đi theo mình nữa, khi quay đầu lại nhìn thì thấy ba người họ vẫn đang đứng tại chỗ mà ngước nhìn con hạc giấy giống hệt như những kẻ ngốc, trong lòng cô chợt cảm thấy bất lực. Nếu như cô sớm biết con ma trong tòa nhà này gây rắc rối sớm như vậy thì đáng lẽ cô nên kết thúc bữa tiệc sớm hơn rồi. Đâu giống như hiện tại cô phải dẫn theo ba người kia, còn phải đi cứu một người nữa, nếu như một người trong số ba người họ chết thì sẽ rất phiền phức, cũng sẽ ảnh hướng đến ánh sáng công đức của cô. Khi nhìn thấy ba người họ ngơ ngác, ngẩn ngơ mà nhìn ánh sáng của con hạc giấy, Lý Lạc Phàm đành búng tay một cái, con hạc giấy kia lập tức đi theo Lý Lạc Phàm mà bay về phía trước, ba người kia cũng theo bản năng mà đi theo nó, trái lại tốc độ đi về phía trước thật sự cũng nhanh hơn rất nhiều. Quỷ lộ xiêu xiêu vẹo vẹo cũng không quá dài, họ đi được khoảng chừng mười phút thì lại có ánh sáng chiếu vào. Lý Lạc Phàm dừng lại, giơ tay lên, con hạc giấy vỗ cánh rơi xuống, ánh sáng cũng dần dần tắt đi.
Sau khi nhét con hạc giấy đã trở lại bình thường vào trong túi, cuối cùng ba người ở phía sau cũng khôi phục thần trí mà tỉnh táo lại, nhìn Lý Lạc Phàm với vẻ mặt từ cảm thán đến chuyển sang tôn thờ, nếu như ở đây có nhang, họ nhất định sẽ dùng nó mà bái lạy cô.
Lý Lạc Phàm giơ tay ra rồi huơ qua huơ lại trước mặt họ: “Các người đã tỉnh táo lại chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận