Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 72: Chương 72

Chương 72: Chương 72Chương 72: Chương 72
Chương 72: Chương 72
Nhưng hôm nay Lý Lạc Phàm đến, cô đứng trước mặt bà ta, thời gian tựa hồ như quay trở lại buổi chiêu mười lăm năm về trước, đám mây lại lần nữa xuất hiện trên đầu, hung hăng và đè nặng lên người của bà tal Trân Dư Thịnh nhịn không được mà cau mày khi nhìn thấy Phương Lục Bình đang ngơ ngác nhìn Lý Lạc Phàm thay vì thân thiện và đến làm quen với cô, bà ta chỉ đứng im trong phòng khách mà không hề chào hỏi. Làm sao ông ta có thể cho Lý Lạc Phàm - người từ nhỏ đã thiếu sự chăm sóc của gia đình, có được cảm giác như ở nhà chứ?
Ông ta từng cho rằng Phương Lục Bình khá thông minh, nhưng không ngờ rằng bà ta lại sơ suất vào thời điểm quan trọng thế này.
Trân Dư Thịnh ho hai tiếng, dùng ánh mắt nhắc nhở Phương Lục Bình: "Lục Bình, Lạc Phàm đã quay trở lại. Lạc Phàm, con cứ gọi bà ấy là dì Phương." Cuối cùng Phương Lục Bình cũng tỉnh táo lại, bà ta cố gắng hết sức để đè nén cảm giác khó chịu và nở một nụ cười nhiệt tình: "Là Lạc Phàm à, đứa trẻ này thật xinh đẹp, vừa rồi tôi hơi choáng váng. Dư Thịnh, ông cũng vậy, lễ ra chúng ta nên đưa đứa trẻ này quay về ngay khi đã tìm thấy, nhưng chúng ta lại để con bé sống bên ngoài thêm một tháng nữa, làm tôi rất lo lắng."
Phương Lục Bình nói và đưa tay ra một cách trìu mến với Lý Lạc Phàm: "Ba của con đang bận rộn với công việc, vì là đàn ông nên không quan tâm đến những chỉ tiết nhỏ này cho nên đã không đón con vê kịp thời. Dì chỉ mới phát hiện ra chuyện này, hai ngày nay dÌì thấy ông ấy đang tìm người dọn dẹp nhà cửa, nếu không thì đã sớm đến đón con rồi."
Lý Lạc Phàm tránh khỏi vòng tay của Phương Lục Bình, cô đi đến bên cạnh bà ta, sau đó nhìn xuống một nam một nữ đang ngôi trên ghế sofa chơi điện thoại di động.
Khi Phương Lục Bình quay lại và nhìn thấy những đứa con của mình không ngẩng đầu lên, bà ta lập tức lo lắng quay lại nhìn Trân Dư Thịnh, thấy ông ta đang cau mày và tỏ ra bất mãn. Phương Lục Bình vội vàng rút điện thoại khỏi tay con trai, mỉm cười đẩy anh ta ra: "Tiểu Hào, em gái con về rồi. Hai đứa con đều rất mong em gái sáng nay về nhà sớm, sao bây giờ lại xấu hổ như vậy?"
Trân Anh Hào tức giận ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Trân Dư Thịnh, anh ta lập tức trở nên sợ hãi và miễn cưỡng gật đầu với Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm liếc nhìn Trân Anh Hào, tâm mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt của nữ quỷ đang mang thai trên lưng anh ta, cô quay lại nhìn Trân Anh Hào, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Anh ta là đứa trẻ được Phương Lục Bình mang đến sao? Thật là trùng hợp. Rất giống ông." Họ không chỉ giống nhau về ngoại hình mà còn ác độc và vô đạo đức như nhau. Sắc mặt của Trân Dư Thịnh cứng đờ, đương nhiên là Trân Anh Hào giống ông ta rồi, đây là đứa con trai ruột duy nhất của ông ta mà, nói như vậy chỉ là để khắc họa tốt tính cách của ba mình mà thôi. Phương Lục Bình nhìn thấy tình hình có chút không ổn, bà ta nhanh chóng giải quyết mọi việc bằng một nụ cười: "Sống cùng nhau càng lâu, sẽ trông càng giống nhau. Nếu không, tại sao sinh ra khái niệm tướng phu thê chứ?" "Đúng, đúng, Anh Hào cũng là do một tay ba nuôi dạy, thằng bé thích bắt chước động tác và biểu cảm của ba cũng là chuyện bình thường." Trân Dư Thịnh nhanh chóng ngắt lời: "Bữa ăn đã chuẩn bị xong, Lạc Phàm chắc cũng đã đói rồi. Chúng ta ăn sớm đi để Lạc Phàm có thể nghỉ ngơi sớm." Lần đầu tiên, Lý Lạc Phàm đồng ý với đề nghị của Trân Dư Thịnh, ăn xong liên đi nghỉ ngơi, để vở diễn hay bắt đầu.
Nhìn bóng ma lơ lửng phía sau, Lý Lạc Phàm nở một nụ cười rạng rỡ, cuộc trốn thoát khỏi biệt thự tối nay có thú vị hay đều không phụ thuộc vào các người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận