Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 251: Chương 251

Chương 251: Chương 251Chương 251: Chương 251
Chương 251: Chương 251
Tôi và mẹ nó sẽ cùng nó làm quen với thế giới này lại từ đầu, nó còn nhỏ, mọi thứ đều vẫn còn kịp."
Hai người đang trò chuyện, Phùng Thần Dân đang đứng ở cửa ra vào run rẩy chen vào cuộc nói chuyện của hai người: "Có thể làm được việc này hay không thì để sau này hãy nói? Hình như anh thấy dượng đã bị ngất đi rồi."
Mã Bác Kim cúi đầu nhìn, ba ông ta đầu đã nghiêng một bên nhắm mắt lại, rất nhiều chỗ trên người đều là máu. Lúc này ông ta mới nhớ tới, trước đó lúc Trịnh Tử Vũ chiếm cứ thân xác của Tiên Bảo để ba mình cầm dao đâm mình, nếu không thì sẽ khống chế thân xác Tiên Bảo đi tự sát. Ba không muốn mất đi cháu nội, nhịn đau tự đâm mình một dao, chảy rất là nhiều máu. Nếu trước đó không bị ngất đi có lẽ đã gắng gượng, hiện tại nhìn thấy sự việc đã xong xuôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngất đi.
Lý Lạc Phàm kinh sợ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Gọi 120 đi!
*xx**
Ba anh bạn thân ngồi xổm ở bên cạnh xe, chờ ở bên ngoài thấy khó chịu cũng không dám tiến vào, đợi được gần một tiếng thì nghe thấy tiếng xe cứu thương vọng lại từ xa xa. Ba người còn quay đầu lại nhìn, là ai đã gọi xe cứu thương đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chờ xe cứu thương dừng lại ở cửa nhà của Phùng Thần Dân, ba người mới kịp phản ứng, mẹ nó, bên trong xảy ra chuyện rồi.
Ba người chạy vào trong theo nhân viên cấp cứu, Phùng Thần Dân nghe được động tĩnh liên ra đón, ba người Lâm Xuân Hải nhìn thấy ông ấy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Phùng Thần Dân không bị làm sao. Phùng Thần Dân đưa nhân viên y tế đến hầm rượu, đưa Mã Minh Khuê đặt lên xe cứu thương, Mã Bác Kim phận làm con nên đi theo đến bệnh viện. Tiên Bảo thì được bế lên phòng ở trên tâng hai ngủ, theo như Lý Lạc Phàm nói khả năng phải ngủ trên một ngày một đêm mới có thể thức tỉnh, đợi sau khi cậu nhóc tỉnh lại thì sẽ quên hết mọi chuyện liên quan tới Trịnh Tử Vũ.
Xử lý xong việc của Tiên Bảo, Lý Lạc Phàm vấy tay lanh lẹ đi về, ba người Lâm Xuân Hải nhào tới, mồm năm miệng mười hỏi: "Sao rôi? Là chuyện ma quái mà lão Ngô nói sao?"
"Không ngờ vị đại sư đó lại là một cô gái trẻ? Cô ấy có đáng tin cậy không? Có phải là một kẻ lừa tiền không?”
"Con ma ấy đang ở đâu? Trông như thế nào vậy?"
Nghe câu này nối tiếp câu kia, Phùng Thần Dân đau hết cả đầu, tranh thủ thời gian duỗi hai tay ra hiệu cho bọn họ ngậm miệng lại, lúc này mới cau mày nói ra: "Sao có thể gọi cô gái trẻ cơ chứ? Kia rõ ràng là một đại sư! Không đúng, đại sư cũng khó mà nói chính xác được năng lực của cô ấy, tôi cảm thấy có lẽ cô ấy là thân tiên. Hơn nữa, lừa tiên ư? Các ông đang nói đùa sao? Các ông biết cô ấy là ai không? Cô ấy là Lý Lạc Phàm! Hiện giữ chức chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Minh Quang! Mấy người chúng ta cộng lại cũng không nhiều tiên bằng cô ấy! Lừa tiên ư, cô ấy còn cảm thấy phí thời gian ấy"
Ngô Sơn Huy kiêu ngạo mà ưỡn ngực lên: "Đối tác trong hạng mục mới của tôi!"
Ba người há to miệng, vẻ mặt không dám tin: "Bây giờ tổng giám đốc yêu câu đều cao như vậy sao? Lại còn phải biết bắt ma nữa?” Biểu cảm của Phùng Thần Dân đầy vẻ khinh bỉ, giống y đúc với bộ dạng của Ngô Sơn Huy trong bữa tiệc: "Các ông có kiến thức quá nông cạn, ngay cả ma cũng chưa từng nhìn thấy!"
Ba người: ˆ...
Nói nãy giờ sao còn bị công kích nữa rôi? Đã từng gặp ma thì có gì đáng kiêu ngạo cơ chứ! Không phải nên cảm thấy là mình đen đủi hay sao?
Phùng Thần Dân không để ý bọn họ, quay đầu sang phía Ngô Sơn Huy hỏi: "Nghe nói mời đại sư thì phải trả tiền, ông nói cho tôi biết xem việc này phải cho Lý tổng bao nhiêu tiền vậy? Chẳng phải ông nói Lý tổng đã từng cứu ông một lần, lại còn thay đổi phong thủy cho ông, ông đã ra giá bao nhiêu vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận