Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 216: Chương 216

Chương 216: Chương 216Chương 216: Chương 216
Chương 216: Chương 216
Lúc này, một cương thi đằng sau cương thi biết bay kia nhảy bổ ra, móng tay dài ngoẳng đâm thẳng tới chỗ trái tim Lý Lạc Phàm. Hai cương thi biết bay một trước, một sau đồng loạt vươn tay về phía Lý Lạc Phàm. Móng tay dài của chúng tựa đao thép. Hễ bị vồ trúng thì chỉ trong một giây, trái tim Lý Lạc Phàm sẽ bị moi ra ngoài.
Vu Vân Vĩ liếc thấy cảnh toát mồ hôi này, muốn trợ giúp nhưng bó tay, cương thi biết bay trước mặt ông ta cũng cực khó giải quyết. Ông ta chống trả bằng toàn bộ sức mình cũng khó kham nổi. Đồng thời, ông ta cũng không dám lớn tiếng nhắc Lý Lạc Phàm, sợ giọng mình làm phân tán sự chú ý của Lý Lạc Phàm, càng là những lúc nguy hiểm thế này thì càng phải tập trung tinh thân.
Giờ đây, ông ta chỉ biết câu nguyện Liễu Như Thị hóng chuyện đẳng sau sẽ ra tay.
Tuy nhiên, Vu Vân Vĩ phải thất vọng rồi. Mặc dù Liễu Như Thị luôn tựa lưng lên tường quan sát chăm chú tình hình bên Lý Lạc Phàm nhưng anh tuyệt nhiên chẳng định ra tay. Không biết do anh tin tưởng vào năng lực của Lý Lạc Phàm quá hay vốn không hề quan tâm tới sự sống còn của Lý Lạc Phàm.
May mà Lý Lạc Phàm hoàn toàn không trông chờ vào người khác. Kiếm của cô đâm thẳng vào ngực cương thi biết bay, nương sức cánh tay giãm mạnh chân bật lên, đu vào thanh kiếm treo ngược cơ thể trên không trung. Tốc độ của cô cực nhanh, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài ba giây. Hai cương thi hoàn toàn không định hình kịp, tay vươn ra chưa thu lục, cứ thể cắm thẳng vào ngực nhau.
Cơ thể chúng cứng như thép ngang nhau, móng tay chúng sắc như dao ngang nhau, cũng không có tư duy và khả năng nhận thực. Bản năng của chúng là ăn máu thịt người sống. Vì vậy, khi tấn công nhau, chúng cũng sẽ giết đối phương bằng cách tương tự.
Hai cương thi biết bay đờ đẫn nhìn đối phương, móng tay cắm vào ngực đối phương lại túm chặt lấy từng thớ cơ bắp lôi ra, khiến ngực cả hai cùng bị thủng một lỗ lớn, trái tim cứ thế bị kéo ra.
Thấy cương thi biết bay đã mất năng lực tấn công, Lý Lạc Phàm mượn cơ hội nhảy xuống, đạp lên đầu cương thi biết bay, sau đó quay người rút kiếm đồng xu ra, tiếp đất.
Hai cương thi biết bay ngã âm xuống đất, biến thành một bãi nước xác.
Lý Lạc Phàm thở hắt ra, búng một lá bùa liệt hỏa đốt sạch nước xác và thở phào. Vừa rồi trông hành động của cô nhẹ nhàng là vậy, tựa hồ tốc độ phản ứng phải cực nhanh nhạy nhưng thực chất từng giây đều như nhảy múa trên dây thép, bước hụt một bước thôi là cô có thể trở thành đối tượng bị chộp thủng ngực ngay.
Bùa liệt hỏa cũng ép cho cương thi biết bay trước mặt Vu Vân Vĩ lui vài bước. Vu Vân Vĩ nhân cơ hội thở hắt ra, lau mồ hôi trên trán, giơ ngón cái kính nể với Lý Lạc Phàm: "Giỏi thật, không ngờ kỹ thuật của cô lại tốt đến vậy."
"Sư phụ tôi dạy." Nhắc đến sư phụ, giọng Lý Lạc Phàm đầy kính trọng và ngưỡng mộ: "Lúc sinh thời, sư phụ từng nói với tôi rằng nân tảng để làm thiên sư nằm ở kỹ thuật. Rèn được kỹ thuật tốt thì mới có cơ hội thực thi các năng lực khác.”
Hai người mới nói vài câu, bùa liệt hỏa đã đốt sạch nước xác, ngọn lửa yếu đi thấy rõ. Cương thi biết bay lui về nhận ra nguy hiểm giảm xuống thì lao qua ngọn lửa bay tới. Năm cương thi còn lại cũng chen nhau băng ngọn lửa.
Vu Vân Ví không dám trò chuyện tiếp. Cầm kiếm thất tinh đi đánh bay tay của cương thi biết bay, ban nãy chặt cương thi lông xanh như xắt cải trắng, một đường kiếm lướt qua đứt rời bàn tay mà khi kiếm này đụng độ cánh tay cương thi biết bay lại như đụng độ cục sắt, không thấy bất kỳ thương tổn nào khác ngoài tia lửa tóe ra.
Lý Lạc Phàm vừa dẫn cương thi biết bay lao tới chỗ mình ra sau vừa nhắc nhở: "Cơ thể chúng cứng lắm, phải tìm điểm yếu của chúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận